“Ha ha ha ha.” Phó Quốc Sinh đấm giường cười, cái mặt trắng cười tới đỏ rực, càng ngày càng tò mò, chuyện từ người suýt giết mình thành bạn bè thì hắn có thể tiếp nhận, không tiếp nhận được chuyện Dư Tội bị trộm vặt vào đây: “So với thằng trộm vặt thì cậu có văn hóa hơi cao.”
Dư Tội vung tay tát: “Mẹ nó, ai sinh ra là trộm đâu, tôi cũng được ăn học đàng hoàng chứ thua gì ai, chẳng qua... à, tôi không hỏi anh làm gì, anh cứ quấn lấy tôi nghe ngóng, không thấy phiền à?”
“Còn vì sao nữa, tôi bị khí thế của cậu cảm phục, bị anh tư mê hoặc, bạn tù một đêm, anh em cả đời, ha ha ha...”
“Xéo!”
“Này, nói chuyện đàng hoàng với cậu đấy, tôi thực sự là sắp ra rồi, có muốn theo tôi kiếm ăn không? Hôm nay quản giáo truyền tin cho tôi rồi, vài ngày nữa là tôi về với thế giới phồn hoa.” Phó Quốc Sinh hạ thấp giọng xuống, có vẻ cũng khá thật lòng.
Dư Tội không phải là người dễ gần, vì y luôn có sự đề phòng với kẻ khác, hai nữa là ra ngoài kia rồi, y không muốn dính líu tới đám này, chỉ là không nén nổi có chút tò mò: “Lão Phó này, tôi thấy con người anh không đủ tàn nhẫn, võ chả ra sao, văn cũng dở chừng, có mỗi cái miệng còn tạm, thêm cái mặt đẹp trai, hay anh buôn bán nữ nhân?”
“Ha ha ha, cậu nói đùa vui thật đấy, bây giờ nữ nhân tự bán mình rồi, còn cần người khác bán à? Tôi đương nhiên là làm ăn, anh em nam bắc đều nể mặt, không phải bốc phét với cậu, năm xưa rời băng đảng Hong Kong tới Dương Châu, lão đại của chúng tôi chạy quan hệ toàn do tôi xử lý, một câu nói của tôi, chuyện bên ngoài xử lý thỏa đáng hết cho cậu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT