Phó Quốc Sinh sợ rồi, sợ lắm rồi, là sự sợ hãi dâng lên từ tận linh hồn, lòng chửi thầm không biết bao lần, thằng điên, thằng điên, cả đời chưa bao giờ nghe nói tới thằng máu chó cỡ này, mặt tội nghiệp nài nỉ: “Không phải tao nhắm vào mày, có phòng giam nào không như thế, người mới bất kể lai lịch gì đều phải ăn một trận đòn mà, tao cũng hết cách, quy củ phải làm thôi, không làm sao tao quản lý được người khác.”
Có câu vua thua thằng liều, thằng liều sợ thằng bất chấp, thằng bất chấp mạng sống rồi thì thằng tiếc mạng sống sẽ phải sợ mày, đó là kinh nghiệm xã hội đơn giản Dư Tội trui rèn qua hai mấy năm, cho dù ở trường học y ít tuổi nhất vẫn cứ là lão đại, vì sao, vì một khi chơi là chơi tới cùng.
Vốn hi vọng thông qua hành động của mình bị quản giáo đưa đi, sau đó đưa cao tầng, nhưng Dư Tội nhanh chóng nhận ra, mình suy nghĩ ngây thơ. Không ai tới cả, hành lang dài thăm thẳm bị ngăn cách bởi chấn song sắt, mùi thức ăn bay vào, làm y đói cồn cào, cơn đói cơn đau trộn cùng với uất hận, Dư Tội chỉ muốn tìm chỗ phát tiết, hai mắt lại long lên điên loạn không kìm nén được: “Hôm nay tao không giết mấy thằng bọn mày, chúng mày không biết tao là ai.”
“Mày muốn làm lão đại không thành vấn đề, có điều muốn lấy mạng tao thì vấn đề lớn đấy, ở nơi này, đừng nói giết người... Mày muốn tự sát cũng khó, mạng của mày không do mày quyết.”
Ngon ngọt không ăn thua, tiền bạc dụ dỗ không ăn thua, đến cả nhún nhường hạ mình không ăn thua, Phó Quốc Sinh tức tới bật cười, trại giam khác với nhà tù, một là đông người, hai là vũ cảnh ở gần trong gang tấc, nếu xuất hiện mấy chuyện bỏ trốn, giết người, kết cục là sống không bằng chết.
Phì, vừa mới dứt lời thì trúng một bãi nước bọt vào trán, Phó Quốc Sinh giận sôi gan, sỉ nhục này không cách nào đáp trả rồi, gặp phải loại chó dại không hiểu tiếng người này, nói gì cũng vô ích.
“Canh gác đi lại một vòng chừng mười phút, quản giáo mở hai cánh cửa sắt đi vào mất bốn phút, trong đó tuy đông người nhưng toàn bọn đứng ngoài hò hét, chúng không dại gì can thiệp. Hắc Tử và thằng người Hồi bị thương rồi, tao muốn lấy mạng mày, trừ ông trời ra thì không ai cản được đâu...” Dư Tội quyết phải làm chuyện lớn hơn nữa, vẻn vẹn quản giáo xử phạt là không đủ, phải làm lớn hơn nữa mới có thể kinh động người bên trên, muốn chơi tao à, cái giá đắt lắm, các người không trả nổi đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play