Giản Phàm đưa hai ngón tay chạm nhẹ gò má non mịn của Tương Địch Giai, giống đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, càng giống thưởng thức món ăn tuyệt thế, không dám tùy tiện ra tay. Nhìn cánh môi kia, hồng như thế, tươi như thế; nhìn khuôn mặt, trắng như thế, non như thế, thậm chí cả mái tóc xõa ra trên gối cũng làm người ta mê muội.
Chốc lát không thấy có động tĩnh gì, Tương Địch Giai he hé mắt nhìn, đôi mắt kia vẫn nhìn mình si mê như bao lần trước đó, cô lúng túng không biết phải làm sao tiêu trừ xấu hổ lần đầu tiên giữa hai người, môi mấp máy, giống muốn nói lại thôi.
Bất kể là gì trong mắt Giản Phàm là dụ hoặc không thể kháng cự, ghé đầu vào chiếc cổ thiên nga của Tương Địch Giai ra sức hít lấy mùi hương thơm thân thể cô, môi hôn nhè nhẹ làm người cô run lên. Áo len bị Giản Phàm vén lên, tay cho vào trong, lướt qua bụng nhỏ, có chút nôn nóng lách qua áo lót trực tiếp nắm lấy bầu vú đầy đặn, đó là cảm giác hết sức mềm lại đàn hồi, không chỉ khiến Tương Địch Giai phát ra tiếng rên như thở dài, cũng làm Giản Phàm kêu sảng khoái trong lòng. Vừa xoa nắn bầu vú khiến người ta tim đập gia tốc, vừa hôn lên cánh môi hồng ướt át, hôn hết sức ôn nhu, hôn vài cái rồi kéo xuống cằm, cái cổ mẫn cảm, dáy tai, không ngừng kích thích, làm Tương Địch Giai không khác nào đổ dầu vào lửa, tiếng rên rỉ dần lớn hơn,
Vừa hôn vừa kéo áo len của Tương Địch Giai ra khỏi đầu, mái tóc dài tức thì có chút bồng lên, xõa trên khuôn mặt tú mỹ của cô, càng khiến Tương Địch Giai có thêm vẻ đẹp gợi cảm cùng sự dụ hoặc đầy mê loạn. Áo lót bị đẩy lên, bầu vú trắng mịn no tròn, núm nhỏ hồng có chút run rẩy vì tiếp xúc với hơi lạnh, Giản Phàm cúi đầu ngậm lấy, vừa hôn vừa mút, dùng lưỡi cuốn quanh, Tương Địch Giai bủn rủn, môi hồng không ngừng phát ra tiếng rên có chút run run như phát ra từ tận đáy lòng, Giản Phàm phả hơi nóng lên mặt cô.
Khi chiếc áo lót không còn chút tác dụng nào bị cởi ra, hai tay Tương Địch Giai còn có chút xấu hổ khoanh trước ngực, không dám đối diện với ánh mắt nóng bỏng kia, Giản Phàm lẩm bẩm như trong mơ: “Chị, chị thật đẹp.”
“Tôi không đẹp, tôi sợ.” Tương Địch Giai như cô bé quẫn bách, mặt như hồng ngọc, dường như cả người cô sắp biến thành nước hoà tan trong nụ hôn chứa đầy say đắm của Giản Phàm ra, tay bủn rủn cố đẩy y ra.
“Sợ cái gì?” Giản Phàm toàn thân đã khô rang rồi, nói thật, tới tận bây giờ chưa đột phá bước cuối cùng thì y cũng phải khâm phục sức chịu đựng của mình thật tốt.: “Chẳng lẽ chị không muốn?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play