Cứ thế, cô chọn đại một hướng rồi đi. Trương Chiêu Hoa cũng chẳng biết mình đã đi được bao xa. Mệt thì ngồi xuống nghỉ, nghỉ xong lại tiếp tục đi. Đến tối thì tìm tạm một gốc cây để dựa lưng, khoác áo ngủ qua đêm.
Trước kia cô sợ sâu bọ lắm, nhưng giờ ngày ngày đi lại trong rừng, thế nào cũng chạm mặt lũ sâu bọ bò trên lá cây, trên thân cây. Sợ hãi nhiều lần rồi, dần dà cũng bớt sợ hơn trước.
Rất nhanh, trên chân cô phồng rộp mấy cái, đi đường lại bị cọ vỡ, chảy cả nước mủ lẫn máu. Đau thì có đau thật, nhưng đi hai ngày rồi cũng quen.
Nói mới thấy, loài người đúng là một sinh vật kì lạ, vừa yếu đuối vừa kiên cường, hai cảm giác mâu thuẫn ấy cứ thế luân phiên xuất hiện trên người họ.
Trên đường đi đâu phải lúc nào cũng kiếm được đồ ăn. Mà Trương Chiêu Hoa lại thấy đói rất nhanh, rất dữ dội. Có hai lần, cô đói đến không nhúc nhích nổi mà vẫn chưa tìm được gì ăn, cuối cùng ngất đi. Cứ như trong bụng cô có một cái hố đen không đáy, lúc nào cũng gào thét đòi ăn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT