" Hạ Chi Thu! Cái đồ tiểu tiện nhân, mày to gan thật đấy cũng dám đâm đầu vào trên tường. Mày đâm đầu vào tường chết đi cũng liền thôi, này nửa chết nửa sống còn phải khiến tao lấy tiền cho mày xem bệnh, dựa vào cái gì chứ?"

Trước giường đứng một người phụ nữ trung niên đang trợn mắt dữ tợn, bà chanh chua liên mồm mắng chửi, vừa la to chửi bới, tay bà còn dùng lực chụp đánh vào người cô gái đang nằm trên giường.

Hạ Chi Thu nhăn chặt mày, cảm giác thân thể đang truyền đến từng đợt đau đớn, lỗ tai nghe đến những tiếng mắng chửi thô tục không dứt xung quanh.

Tức khắc người bạo tính tình như cô đây liền nhịn không được. Chi Thu “đằng” một phát ngồi dậy, một cái tát liền đánh tới trên người phụ nữ trung niên , bực bội xoa eo mắng to:

"Đứa nào đáng chết dám đánh lão nương, có phải không muốn sống nữa không?"

Hạ Chi Thu bất ngờ ập đến một phen thao tác làm cho đang đứng trong nhà ba người lớn, một đứa nhỏ trợn mắt há hốc mồm….

Theo sau, người phụ nữ trung niên giật mình tỉnh lại sau bất ngờ vừa nãy lao lên đánh Hạ Chi Thu.

Chi Thu có thể để bà ta đánh đến thân mình sao?

Kia mười năm cô khổ luyện võ công chẳng phải là vô ích! Cô nghiêng mình nhẹ nhàng tránh né công kích,, đầu óc mơ mơ màng màng đứng lên.

Phụ nữ trung niên không nghĩ tới Hạ Chi Thu sẽ né tránh, bà ta phanh lại không kịp , trực tiếp ngã lăn quay ra giường.

Hạ Quốc Khánh nhìn trước mắt một màn trò khôi hài này, sắc mặt càng ngày càng đen...

“ Đủ rồi! Tất cả đừng náo loạn nữa! Mỹ Tụy bà về phòng đi.”

“Lão Hạ! Tôi….”

“ Đủ rồi! Về phòng!!!”

Phụ nữ trung niên- tên Lưu Mỹ Tụy bà ta hằm hằm quay sang một bên, tức tưởi xoay về phòng ngủ bên cạnh, loảng xoảng một cái đóng mạnh cửa lại.

"Thu Nhi con nghỉ ngơi đi, mọi chuyện chờ con khỏe rồi lại nói."

Nói xong, Hạ Kiến Quốc cũng rời đi...

Hạ Chi Thu nhìn trước mắt toàn những gương mặt xa lạ , trên mặt đều là thần sắc mờ mịt.... Mãn đầu óc đều là ta là ai???

Ta ở nơi nào????

Lúc này từng cơn đau đớn trên đầu truyền đến, cô thống khổ ôm đầu trực, đôi mắt tối sầm lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh, bất quá ở trước khi té xỉu Hạ Chi Thu còn biết hướng trên giường nghiêng người mới tránh khỏi việc ngã lăn ra đất.

(leng keng...... Bắt đầu trói định ký chủ…)

( trói định đến mức...... 20% )

( đã trói định tiến độ...... 60% )

( đã trói định tiến độ...... 100% )

( xin chào ký chủ, ta là trí năng quản gia béo mỹ của ngài, về sau ta sẽ mang ngài lang bạt giang hồ, thăng chức tăng lương, nghênh thú cao phú soái, đi lên đỉnh cao nhân sinh. )

Hạ Chi Thu bị béo mỹ thanh âm làm cho có chút phiền, theo bản năng nhăn chặt mày... Nhưng không có tỉnh lại...

Không biết qua bao lâu, Hạ Chi Thu lúc này mới từ từ chuyển tỉnh, chậm rãi mở hai mắt, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Hiện lên trước mắt là những gia cụ đơn giản cũ nát,  bên trên tủ bày có niên đại đặc sắc tráng men lu ấm nước, trên bức tường loang lổ thấy dán một tấm ảnh chụp vĩ nhân, góc tường bên cạnh là tờ lịch với hai chữ số màu đỏ 16, ở nhìn kỹ, là ngày 16 tháng 8,

Hạ Chi Thu rũ mắt suy ngẫm.

Cô không phải từ dây thép thượng rơi xuống sao? 

Trong nháy mắt, cảm giác từ trên cao rơi xuống là cỡ nào chân thật, lúc rơi xuống đất chính là đau đớn đến khắc vào nội tâm.

Chính là hiện tại cái này địa phương cũng không phải chính mình quen thuộc... Vừa rồi những người đó cũng không phải những người mà cô nhận thức.

Đang lúc cô trầm tư suy nghĩ khi, trong đầu bỗng vang lên âm thanh của quản gia béo mỹ.

( ký chủ, ngài rốt cuộc đã tỉnh? Thật tốt quá, ta sợ quá! ….Ta sợ ngài chống đỡ không được, …béo mỹ lại phải đi tìm ….tìm tân chủ nhân, huhuhu..... )

( ngươi là thứ gì? Vì cái gì ở ta trong đầu nói chuyện?)

Hạ Chi Thu nhíu mày dùng ý niệm cùng cái này kêu béo mỹ câu thông.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play