Ngón tay lướt nhẹ qua phần bụng nhô lên, cậu ngẩn người.
Trong gương là một thiếu niên có gương mặt sắc nét, đôi mắt hạnh long lanh, sống mũi cao và môi mỏng, đường nét có đến bảy phần giống hắn – Đông Phương Bác Diễn – nhưng lại dịu dàng và cuốn hút hơn nhiều.
Xuyên vào một thân thể có nhan sắc thăng hạng, cũng không tệ lắm.
Nhưng mà… trong bụng cái thứ nhỏ xíu này là sao vậy trời?
Rõ ràng bên dưới vẫn còn “phụ tùng đầy đủ” mà?
Đầu cậu như vừa bị quăng vào máy xay sinh tố, hỗn loạn không rõ đông tây nam bắc. Trí nhớ còn vương lại chút hình ảnh lúc xem bộ phim cẩu huyết “Chỉ Hận Tương Phùng Người Lạnh Lùng”.
Hắn – đại lão nắm giữ huyết mạch kinh tế toàn cầu – đem lòng yêu một thực tập sinh trong công ty. Câu chuyện giữa hai người ngọt đến ê răng, lại vẩn đục mùi trà xanh.
Trong đó có một tên trà xanh mang tên Nguyên Triều Vũ – một tiểu minh tinh tuyến mười tám không ai biết tới. Vì một tai nạn ngoài ý muốn, cậu ngủ với đại lão, mang thai, rồi để hợp thức hóa đứa trẻ, hai người lẳng lặng đăng ký kết hôn.
Lúc đầu tiểu minh tinh còn ngoan ngoãn biết điều. Nhưng sau bị bạn bè đầu độc, bắt đầu ảo tưởng mình được yêu, rồi chạy khắp nơi tuyên bố chủ quyền, cuối cùng đạp trúng giới hạn của đại lão.
Rồi thì gì?
Càng ngày càng sa đọa, đến mức thuê người đi hãm hại vai chính thụ.
Kết cục: Nguyên Triều Vũ bị nhốt vào viện tâm thần.
Cậu sinh con trong máu và nước mắt, đứa trẻ lại bị đại lão giao cho vai chính thụ nuôi.
Trong đầu cậu hiện lên từng khung hình như tua lại cảnh phim. Nhìn đi nhìn lại, đúng là mình xuyên vào cái vai pháo hôi dở hơi đấy thật rồi.
Không được. Cậu tuyệt đối không thể bước lại con đường bi thảm ấy. Cậu phải rời xa Đông Phương Bác Diễn.
Thế giới này thiếu gì đàn ông? Với nhan sắc nguyên chủ thế này, lại còn đang lăn lộn trong giới giải trí, muốn kiếm vài trăm vạn thì có khó gì đâu. Tại sao cứ phải bám riết lấy một người không yêu mình?
“Phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời ngài dùng bữa.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Cậu đáp lời.
Bước ra từ phòng tắm, cậu chạm mắt với không gian phòng ngủ rộng lớn và xa hoa. Phong cách trang trí kiểu châu Âu, tranh sơn dầu treo trên tường, bên ngoài còn có cả một sân thượng rộng thênh thang.
Một ông quản gia tóc bạc trong bộ vest trắng ba lớp lịch thiệp đẩy xe thức ăn vào, khéo léo bày đồ ăn lên bàn gần cửa sổ.
“Đây là những món ngài đã gọi hôm qua: gan ngỗng đông lạnh, ốc sên nướng, thịt bò hấp kiểu Pháp, hàu sống…”
Một bàn đầy ắp các món Âu tinh xảo khiến mắt cậu suýt rơi ra. Cậu vốn chỉ là một lập trình viên 996 còn đang đi vay tiền học thêm, làm gì từng ăn sang đến mức này.
Mặc dù thật sự rất thèm… nhưng…
Cậu đặt tay lên bụng, dè dặt hỏi:
“Những món này, người mang thai ăn được không?” Cậu nhớ rõ trong truyện có đề cập, nguyên chủ ăn uống không kiêng khem nên khi sinh mới chịu đủ đau khổ.
Quản gia lễ phép đáp:
“Chuyên gia dinh dưỡng không khuyến khích ngài ăn những món này. Có thể ảnh hưởng đến việc sinh nở.”
Cậu tròn mắt:
“Vậy sao còn mang lên?”
Quản gia: “…”
Không phải hôm qua ngài nổi điên đòi ăn bằng được còn gọi điện mắng tôi là làm việc vô trách nhiệm à…
Nguyên Triều Vũ nghiêng mặt nhìn vào vách tường, nuốt nước miếng cái ực, giọng yếu ớt:
“Dọn hết đi, tôi muốn ăn cháo… với đồ chua.”
Quản gia khẽ cúi đầu:
“Vì ý kiến của ngài, chúng tôi đã cho thôi việc đầu bếp món Trung rồi. Bếp món Âu thì không biết nấu cháo. Có lẽ ngài có thể thử một chút súp kem ngô. Tôi sẽ gọi điện đặt cháo và đồ chua từ khách sạn của gia tộc mang đến.”
Cậu nhíu mày:
“Vậy chờ bao lâu?”
“Vì trang viên nằm trong vùng núi, nhanh nhất cũng phải một tiếng rưỡi.”
Cậu sững người:
“Đông Phương gia không phải là siêu siêu có tiền à? Vậy mà tôi muốn ăn cháo cũng phải đợi một tiếng rưỡi?!”