Mỗi kỳ tân tú thí luyện đều do hai trong tứ đại môn phái ra đề, hai phái còn lại mỗi phái cử một ít đệ tử trà trộn vào, để tránh gian lận, vi phạm quy tắc.
Hạc Trung Tiên liếc xéo: "Thí luyện còn chưa bắt đầu, các vị đã coi trọng nữ đệ tử kia đến vậy ư?"
Vân Khanh Nhược khẽ mỉm cười: "Một quyền vừa rồi của nàng, thật sự rất có phong phạm của Linh Tiêu Phảng ta."
"Dù sao tuổi còn nhỏ, đánh chưa trúng chỗ." Vân Khanh Nhược dời tầm mắt xuống, nhỏ giọng nói, "Có điều nha đầu kia trông rất lanh lợi, đến lúc đó ta dạy nàng mấy năm, chắc cũng không tệ."
Hạc Trung Tiên và Thanh Nguyên chân nhân đồng thời □□ chợt lạnh.
Dùng giọng điệu ôn nhu nhất, nói ra những lời khiến nam nhân khắp thiên hạ nghe tiếng sợ vỡ mật, quả không hổ là chưởng giáo Linh Tiêu Phảng, được xưng "Thủy Bò Cạp" Vân Khanh Nhược!
Mấy người bọn hắn nói chuyện đều dùng bí pháp truyền âm, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Mềm mại quỷ dị, lại có chút linh hoạt kỳ ảo, cực kỳ giống thần yêu quỷ mị trong thoại bản nhân gian.
Ba người đồng thời kinh hãi, Hạc Trung Tiên thiếu chút nữa vuốt đứt chòm râu trân quý của mình.
Phải biết rằng đối với Hạc Trung Tiên, chòm râu cũng trân quý như tóc vậy, đứt một sợi là thiếu một sợi a!
Hạc Trung Tiên tức giận đến mức nhất thời không rảnh lo đến hình tượng tiên phong đạo cốt, mắng: "Ai con mẹ nó dám trang thần trước mặt lão tử ——"
Ngay khi hắn sắp mắng xong, liền chạm phải đôi mắt của người ngồi ở phía đông.
Người này mặc một thân thanh y thâm sắc, mờ mịt như sương mù giữa rừng thông, cố tình vạt áo, cổ tay áo lại có đường viền màu đỏ thẫm, thanh y hồng sam vốn là phối hợp cực kỳ tầm thường, nhưng cố tình lại hợp với khuôn mặt thanh lãnh xuất trần hoàn mỹ của hắn, tựa ánh trăng mênh mông lại tựa ánh lửa sáng quắc, khiến người cảm thấy hết thảy đều là đương nhiên.
Có thể đem những mâu thuẫn như vậy dung hòa vào một thân mà không hề đột ngột, thế gian chỉ có một người.
Phong chủ Tuyết Du Phong Trường Thanh Môn, Dung Thanh Viên.
"Khụ, là ai thế này, hóa ra là Thanh Hư chân nhân a." Hạc Trung Tiên che giấu mà ho nhẹ một tiếng, lập tức chuyển chủ đề, "Ngươi lâu lắm không mở miệng, ta quên mất cách âm trận này còn có ngươi."
Đúng vậy, trận pháp cách âm của bọn hắn tương đương với một cái tiểu đàn trò chuyện riêng, trừ người của Huyền Thiên Môn ra, rất nhiều trưởng lão của tứ đại môn phái đều ở trong đó. Chỉ là có người quen mở chế độ che chắn mà thôi.
Mà Dung Thanh Viên, lại càng là người trường kỳ lặn xuống nước, cơ hồ chưa bao giờ lên tiếng.
Hắn vốn là hạng người như vậy, ngoài mấy đệ tử không biết từ đâu thu về, thì quen hành xử khác người, độc lai độc vãng.
Nhớ năm xưa, Dung Thanh Viên một mình xông vào ma quật, đến một tiếng thông báo cũng không có. Người khác hỏi, hắn chỉ nhàn nhạt đáp "Muốn giết thì giết", cuối cùng bị thế gia liên thủ vây công, suýt chút nữa thì Trường Thanh Môn cũng không giữ nổi hắn.
Hạc Trung Tiên nghĩ, mấy năm nay hắn đã an tĩnh hơn nhiều, giờ lại còn an phận đến xem tân đệ tử luận võ thí luyện.
Dung Thanh Viên chỉ cười nhạt, làm như chẳng để ý lời Hạc Trung Tiên nói, thong thả nhắc nhở: "Thí luyện sắp bắt đầu rồi."
Vài vị trưởng lão tinh thần rung lên, đồng loạt nhìn về phía thủy kính.
...
Cơ Băng Ngọc chỉ thấy trước mắt lóe lên, giây tiếp theo, tất cả mọi người đã đứng trước một vùng ao hồ.
Không, không phải ao hồ, mà giống một vùng biển hơn.
"Nơi này chính là Kiếp Phù Du Hải." Thanh âm của tiếp dẫn đệ tử truyền đến, rõ ràng vang bên tai mỗi tân đệ tử, "Dục vọng càng nặng, càng vướng bận thế tục, càng dễ sa vào nơi này."
"Kế tiếp, việc chư vị phải làm là vượt qua phiến hải vực này."
"Vượt qua?" Một vị đệ tử mặt chữ điền lập tức nghi hoặc hỏi, "Xin hỏi tiên trưởng, nơi đây không có thuyền bè gì cả, chúng ta phải vượt qua như thế nào?"
Tiếp dẫn đệ tử lắc đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ngươi có biết câu sau của 'nước có thể chở thuyền' là gì không?"
Đệ tử mặt chữ điền chần chờ một chút, đúng lúc hắn còn đang do dự thì một giọng nam chen vào: "Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền."
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, Hiên Viên Phần Thiên hơi ngẩng cằm, che giấu vẻ đắc ý trong mắt: "Tu tiên vốn không nên dựa vào ngoại vật. Nếu dùng thuyền mà qua, gặp sóng gió ắt là đường chết. Muốn qua Kiếp Phù Du Hải này, chỉ có thể tự độ."
Thiên Đạo hóa thành hình hài đứa bé mà chỉ Cơ Băng Ngọc thấy được, lơ lửng bên cạnh nàng, thấy nàng nghe nghiêm túc tự tin, trong lòng thế mà dâng lên một niềm vui của bậc làm cha.
Lời Hiên Viên Phần Thiên nói chính là dụng ý ban đầu của Kiếp Phù Du Hải. Tiếp dẫn đệ tử biết hắn hẳn xuất thân từ đại gia tộc, sắc mặt hòa hoãn hơn, khẽ gật đầu: "Mời chư vị nắm chặt thời gian, chớ trì hoãn quá lâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play