Nàng chỉ kịp nói một tiếng với bạch ngọc trụy trên cổ và Dung Thanh Viên, rồi ngã xuống động phủ của mình, ngủ một giấc trời đất tối sầm.
Thiên Đạo cũng biết mặc dù có sự trợ giúp của chính mình, việc thao tác Thanh Huy Ngọc Bút cũng cực kỳ tốn sức, nên thập phần tri kỷ mà không quấy rầy.
Thế là Cơ Băng Ngọc ngủ một giấc, ước chừng 5 ngày.
Đến ngày thứ 6, khi mặt trời vừa mọc, Cơ Băng Ngọc đã dậy thật sớm, thần thanh khí sảng bước ra cửa, theo thường lệ thổi một khúc kèn xô na ở hậu viện, an tĩnh chờ đợi tiếng hét lớn quen thuộc của đại sư huynh từ vách bên cạnh: "Cơ Băng Ngọc, đừng thổi kèn xô na nữa -"
Một tràng vỗ tay vang lên, Lệ Phủ Khanh đang ghé trên đầu tường. Thấy Cơ Băng Ngọc nhìn lại, khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn khẽ giật giật, khóe miệng nhếch lên, chỉ đạt khoảng 1/3 so với độ cong tà mị thường ngày, môi trên hơi nhếch, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Lệ Phủ Khanh cảm thấy mình đang nở một nụ cười vô cùng ‘ôn nhu’.
"Không hổ là Tiểu sư muội! Tiểu sư muội thổi hay thật!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play