vì đuợc dịch bởi chap GPT nên là sẽ thấy hơi rối dành cho người đọc ai muốn đocj thì cứ ở lại còn thấy rối vui lòng tìn nơi khác đọc không chữi nhé ~~
Chương 2
Minh Hựu, đáng thương, nhỏ bé, còn có chút mũm mĩm và một sợi tóc xoăn ngốc nghếch, co rúm người run rẩy trong góc tường.
Trước mặt cậu là một con mèo đen to lớn oai vệ ngồi xổm, hai móng trước đặt lên vai cậu, nhẹ nhàng ấn xuống, khóa chặt cậu vào vòng ôm lông xù.
Mèo lớn "tường bích động"! Siêu dữ!
“Đại Hắc, mỗi loại khối dinh dưỡng mỗi ngày chỉ được ăn mười viên thôi, ăn nhiều sẽ lãng phí chất dinh dưỡng.” Minh Hựu liếc nhìn hàm răng sắc nhọn của con mèo đen, dù rất nhát nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc: “Hiện tại tớ vẫn chưa tìm được nguyên liệu thay thế để làm khối dinh dưỡng ở thế giới này, chúng ta phải tiết kiệm.”
“Cậu nhìn xem, lông cậu xỉn màu, người thì gầy trơ xương, rõ ràng là thiếu dinh dưỡng. Khối dinh dưỡng màu đỏ là loại tốt nhất trong tay chúng ta bây giờ, không được lãng phí.”
“Giờ tớ sẽ xuống hầm lạnh xem thử chỗ thịt kia rã đông thế nào, để cậu ăn một bữa no nê nhé?”
Minh Hựu lấy hết dũng khí, nâng đầu mèo đen lên, dịu dàng thuyết phục.
Mắt mèo đen thoáng hiện vẻ khó hiểu, hoài nghi nhân sinh mèo.
Chẳng lẽ thân hình ta chưa đủ to lớn? Răng và móng ta chưa đủ sắc bén? Rõ ràng vừa rồi cậu co rúm người sợ hãi mà, sao đột nhiên lại gan to lên thế?
Cậu dám đặt biệt danh cho ta! Còn ôm cả đầu ta nữa? Răng ta suýt chạm vào ngực cậu rồi đấy!
May mà là đàn ông, không thì chỉ cần ta há miệng một cái là có thể xảy ra bi kịch rồi!
Mèo đen hất Minh Hựu ra đầy ghét bỏ, giơ móng chỉ về phía cầu thang.
Minh Hựu thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, phủi lông mèo dính trên người, tóc tai lại càng rối tung.
Mèo đen nhìn mà ngứa răng, muốn giúp Minh Hựu liếm cho tóc mượt lại.
Xì! Ở đây đã một năm, thỉnh thoảng mất kiểm soát mà hoàn toàn hóa thú, bản năng dã thú ngày càng ảnh hưởng mạnh. Mèo đen bực bội nghĩ, đứng dậy đi về phía cầu thang.
Đi được vài bước, thấy Minh Hựu còn đứng ngây ra đó, quay đầu lại gầm: “Gừ!” Còn đứng đó làm gì! Mau đi theo!
Minh Hựu tuy không hiểu tiếng mèo đen, nhưng hành động và biểu cảm của nó rất dễ hiểu, cậu vội vàng chạy theo bên cạnh nó, cùng nhau xuống cầu thang.
Ngôi nhà nhỏ chỉ có ba tầng, cộng thêm tầng hầm đông lạnh là bốn tầng, không có thang máy, cầu thang khá rộng, đủ chỗ cho một con mèo lớn và một người đi song song mà không chật chội.
Minh Hựu lén nghiêng đầu quan sát chân bị thương của mèo đen.
Thói quen nghề nghiệp do nuôi linh thú trong “Thế Giới Tinh Linh” khiến cậu vừa nhìn thấy linh thú không khỏe là lập tức nghĩ đến phương án chữa trị.
Mèo đen dừng bước, nghiêng đầu trừng mắt: “Gừ!” Nhìn gì mà nhìn! Chân ta què thì sao? Cấm nhìn!
“Đại Hắc, lát nữa ăn no rồi để tớ xem chân cậu được không?” Minh Hựu nhỏ giọng xin phép, “Tớ giúp cậu xử lý vết thương nhé.”
Mèo đen lập tức quay đầu đi, sải bước xuống cầu thang, không thèm để ý tới Minh Hựu.
Xử lý cái đầu ấy! Nếu chữa được thì ta đã không để bị thương cả năm rồi! Giờ ta là con mèo què thì sao? Cũng có thể vỗ chết cậu đấy!
Lúc đặt móng xuống cầu thang, nó cố ý đạp mạnh, như thể muốn đạp sập cầu thang vậy.
Minh Hựu nhìn tai mèo cụp xuống liền biết mèo đen đang giận.
Cậu thở dài trong lòng. Mèo đen chắc chắn từng là linh thú siêu lợi hại. Linh thú càng mạnh thì lòng tự tôn càng cao. Nhưng dù lòng tự tôn thế nào thì vẫn phải chữa trị cẩn thận chứ. Cậu nhất định phải nhanh chóng giành được lòng tin của mèo đen để giúp nó chữa lành.
Khi đang mải suy nghĩ, Minh Hựu lỡ bước trượt chân trên bậc thang, ngã nhào xuống dưới.
Mèo đen vẫn luôn dùng khóe mắt để quan sát cậu thiếu niên nhỏ yếu mà chắc chắn đầy bí mật này. Nó đang cân nhắc vẻ ngoài vô hại kia là thật hay giả, có phải đến đây vì mục đích gì không, thì thấy Minh Hựu loạng choạng ngã xuống.
Chưa kịp suy nghĩ, cơ thể mèo đen đã phản xạ nhào tới đỡ lấy Minh Hựu.
“Á á á á ái da!”
“Gừ u!”
Minh Hựu úp mặt vào lớp lông ấm áp mềm mại của mèo đen.
“Cảm ơn!” Minh Hựu ôm lấy mèo đen, chưa hết hốt hoảng.
Mèo đen quay đầu gầm lên giận dữ: “Gừ!!” Cố tình đấy hả! Đi đứng cẩn thận vào!
“Xin lỗi, tớ mất tập trung.” Dù nghe tiếng gầm dữ dội, nỗi sợ hãi trong lòng Minh Hựu với mèo đen đã tan biến.
“Đại Hắc, cậu dịu dàng thật.” Minh Hựu lấy hết can đảm, đưa tay sờ tai mèo đen.
Đầu tai nhọn lướt qua lòng bàn tay cậu, vừa ấm vừa hơi ngứa.
Dịu dàng? Mèo đen nhìn vào đôi mắt cười của Minh Hựu, lòng bỗng cảm thấy khó chịu.
Nó không cho rằng mình đang xấu hổ. Làm gì có chuyện mèo đen xấu hổ? Chắc chắn là đang tức giận vì bị cậu nhóc này sờ tai! Ngay cả anh trai nó sờ tai cũng bị nó tát cơ mà!
“Gừ gừ gừ!” Mèo đen vùng vẫy dữ dội. Tránh ra! Cấm ôm! Ai cho cậu ôm ta!
“Được được, không ôm nữa.” Minh Hựu quen thuộc với tính cách kiêu ngạo của các tinh linh, vội vàng buông tay, đứng ngay ngắn, “Tới hầm lạnh rồi. Đại Hắc, cậu biết cách điều khiển mấy cái máy này không?”
“Đinh đoong!” Âm thanh báo hoàn tất của máy rã đông cắt ngang dòng suy nghĩ của đại miêu.
Đại miêu dùng đệm thịt của móng vuốt đẩy thanh niên đang mải mê vuốt lông nó, thậm chí còn được đằng chân lân đằng đầu, úp cả mặt vào lưng nó: “Gào gào!” Ăn cơm thôi! Mấy viên khối dinh dưỡng đó chưa đủ để ta nhét kẽ răng!
“Đến ngay!” Minh Hựu thu lại tâm trạng tiếc nuối, bắt đầu làm việc.
Cậu cẩn thận lấy thịt đã rã đông ra, đặt lên bếp nướng, điều chỉnh nhiệt độ và thời gian, vừa quay đầu lại đã thấy đại miêu ngồi xổm sau lưng, đôi mắt vàng rực chăm chú nhìn thao tác của cậu, đuôi nhẹ nhàng đong đưa như thể đã đói đến mức thần trí không ổn định.
“Còn cần mười phút nữa thôi.” Minh Hựu kiên nhẫn an ủi, “Thịt nướng kỹ sẽ ngon hơn, ăn sống không tốt cho tiêu hóa.”
Đại miêu gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó... tiếp tục ngồi xổm nhìn chằm chằm.
Một người một mèo cứ thế đối mặt dưới ánh sáng vàng dịu của nhà bếp, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thịt nướng, ấm áp như một bức tranh gia đình nhỏ.
Mười phút sau, thịt chín vàng ươm tỏa mùi hương ngào ngạt. Minh Hựu cẩn thận gắp ra đĩa, đặt xuống trước mặt đại miêu, còn không quên nhắc nhở: “Nóng đó, thổi đã rồi ăn.”
Đại miêu cúi đầu ngửi ngửi, rồi cực kỳ lễ nghi... há to miệng ngoạm một miếng thật to!
Minh Hựu nhìn cảnh tượng ấy, vừa buồn cười vừa xúc động.
Con mèo to này... thật sự rất dễ thương!