Ngừng lại một chút, Phùng Thi Tuệ lại bổ sung: "Không phải đồ vật quý giá gì, chỉ là một một vài kỉ vật của thế hệ trước lưu lại, con phát lòng từ bi, trả nó lại cho mẹ đi."
Lời này nói ra, ai không biết còn tưởng là Tống Tử Dao chiếm di vật của bà ta.
Đàm Kim Hạ nghe không lọt tai trước, nhíu mày nói: "Bà nói chuyện chú ý chút! Di vật cái gì, chúng tôi không thấy."
"Hừ, anh nói không thấy là không thấy à?" Tống Tử San khoanh tay trước ngực khinh thường nhìn Đàm Kim Hạ,"Chỉ là cái đồ ăn bám vợ mà thôi, ở đây không có chỗ cho anh nói chuyện!"
Tống Tử Dao nghe thấy chói tai, bước lên từng bước, lạnh mắt liếc Tống Tử San: "Cô là cái thá gì? Chỉ là cái đồ con chồng trước, thật sự tưởng mình là người nhà họ Tống à?!"
Tống Tử San bị nghẹn lại, trừng mắt nhìn Tống Tử Dao không nói nên lời.
Đàm Kim Hạ khẽ cong khóe miệng nhìn người vợ đứng chắn trước mình, cảm thấy vợ lúc này giống như gà mái bảo vệ con, mà anh là gà con được che chở,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play