Tống Cao Phi chỉ mất đi khả năng cử động, nhưng không bị điếc, ông ta đã sớm nghe được tính toán của bà cụ Tống, hơn nữa ê ê a a kháng nghị từ sớm.
Nhưng không ai để ý đến ông ta.
Lúc này thấy Phùng Thi Tuệ nâng mình tiến vào chuồng heo, còn bà ta ngủ ở phòng chứa củi thì đôi mắt ông ta trừng đến xung huyết, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống Phùng Thi Tuệ.
Phùng Thi Tuệ coi như không nhìn thấy, dùng giọng điệu dịu dàng thường ngày nói: "Cao Phi, em đã dọn dẹp chuồng heo rất sạch sẽ, ngoại trừ hôi hám ra thì không có vấn đề gì khác, anh cứ nghỉ ngơi trước đi."
Tống Cao Phi không thể tin tưởng mà nhìn Phùng Thi Tuệ, bà ta vẫn đoan trang hiền huệ như trước, nhưng lại khiến ông ta cảm thấy đáng sợ...
Phùng Thi Tuệ trực tiếp dùng góc chăn lau nước dãi cho Tống Cao Phi, lại nói: "Anh đừng trách em, này là do mẹ anh sắp xếp, em và Vĩ Vĩ ngủ ở phòng chứa củi, anh cho rằng tốt hơn bao nhiêu cơ chứ?"
Tống Tử Vĩ lại ngay thẳng nói: "Phòng chứa củi còn tốt hơn chuồng heo một chút, ít nhất không phải ở cùng gia súc."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT