Vào lúc 5 giờ chiều, tại bãi cỏ trung tâm nơi tổ chức yến tiệc.

Sau khi hôn lễ kết thúc, cô dâu quay lưng về phía mọi người, giơ cao bó hoa cưới. Sau khi giả vờ làm động tác ném hai lần, cô dùng sức tung bó hoa ra phía sau.

Dàn phù dâu và bạn bè tạo thành nửa vòng tròn, lần lượt đưa tay chờ đón. Bất ngờ, một người trong số đó nhảy lên thật dứt khoát, nhanh tay chụp lấy bó hoa.

Dưới đà, người ấy loạng choạng bước về phía trước hai bước, rồi nhanh chóng đứng vững. Sau đó  tách khỏi đám đông, chạy nhanh đến bên một chàng trai đang ngồi ở hàng ghế thứ ba màu trắng.

Anh quỳ một gối xuống, giơ bó hoa lên, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh:

“A Từ, lấy anh nhé!”

Tiếng reo hò vang dội khắp nơi.

Cuối cùng, Vân Từ cũng kịp phản ứng lại — cậu  đã quay về.

Quay về thời điểm cách đây một năm rưỡi, khi Hạ Quân Niên vừa cầu hôn, lúc mà cậu  vẫn còn sống.

Sau khi chết ở kiếp trước, anh mới biết được sự thật — hóa ra đây chỉ là thế giới của một cuốn tiểu thuyết "thế thân", còn cậu  chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt, sớm bị hy sinh.

So với những vai quần chúng khác, thân phận cậu có phần đặc biệt hơn một chút: là "bạch nguyệt quang" của nam chính Hạ Quân Niên, nhưng vì sức khỏe yếu, quanh năm chỉ ru rú trong nhà.

Nội dung truyện tập trung vào Hạ Quân Niên và cậu em trai khác mẹ Tống Nhàn Ngọc — từ việc ban đầu chỉ coi cậu ta là thế thân của cậu , rồi dần dần nảy sinh tình cảm thật, qua bao biến cố cuối cùng về bên nhau.

Tất cả những điều đó, Vân Từ đều chứng kiến rõ ràng khi bị mắc kẹt trong một màn sương mù dày đặc sau khi chết.

Nhưng sự thật còn đau lòng hơn thế.

Ngay sau khi phát hiện bản thân đã thích Tống Nhàn Ngọc, Hạ Quân Niên không hề thẳng thắn nói rõ với cậu , cũng không hủy bỏ hôn ước, mà ngược lại còn liên thủ với bạn bè giấu nhẹm chuyện tình cảm của họ.

Cho đến tận đêm trước ngày cưới.

Lúc đó, thời tiết vẫn chưa thực sự ấm áp. Cậu vô tình phát hiện Hạ Quân Niên và Tống Nhàn Ngọc đang ôm nhau ở bên ngoài hội trường, tức giận đến mức bốc hỏa, khí huyết đảo lộn, ngã xuống đất ho sặc sụa không ngừng.

Hộp thuốc trong ngực hắn lăn tới chân Tống Nhàn Ngọc.

Hắn níu lấy tay Hạ Quân Niên cầu cứu, nhưng đối phương chỉ lạnh lùng nhặt thuốc lên… rồi ném thẳng xuống hồ bơi.

Cả hai người chỉ đứng đó trơ mắt nhìn hắn, chết vì khó thở.

Sau khi cậu chết, toàn bộ sản nghiệp nhà họ Vân rơi vào tay Tống Nhàn Ngọc.

Thật nực cười!

Tài sản của nhà họ Vân lại dễ dàng rơi vào tay đứa con riêng của mẹ kế!

Chắc tổ tiên nhà họ Vân cũng không chịu nổi cảnh tượng ấy — màn sương dày đặc bắt đầu cuộn lên rồi tan dần, hình ảnh rõ nét trở lại, cậu cảm giác như bị một xúc tu khổng lồ hút ngược trở về thân thể mình.

Lúc mở mắt, chính là khoảnh khắc cậu đồng ý lời cầu hôn của Hạ Quân Niên.

---

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vân Từ mãi vẫn chưa trả lời khiến Hạ Quân Niên bắt đầu lo lắng:

“A Từ? Không muốn sao?”

Vân Từ vừa nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết, vừa gượng gạo kéo nhẹ khóe môi lắc đầu:

“Tôi chỉ là quá bất ngờ… Tôi … khụ khụ khụ… khụ khụ…”

Gương mặt Vân Từ bất chợt đỏ bừng, chỉ trong chớp mắt lan xuống tận cổ, ho dữ dội như muốn long cả phổi.

Hạ Quân Niên hoảng hốt đứng bật dậy đỡ lấy cơ thể yếu ớt của cậu , ánh mắt đầy đau lòng:

“Đang yên đang lành sao lại ho dữ vậy? Có mang thuốc theo không?”

“Trong… khụ khụ… trong phòng nghỉ…”

Vân Từ ho đến mức không thể đứng thẳng nổi, Hạ Quân Niên buộc phải buông bó hoa, nhanh chóng bế hắn rời khỏi bãi cỏ.

Trước khi rời đi, ánh mắt Vân Từ liếc nhìn lướt qua đám khách khứa, vừa hay bắt gặp một ánh mắt ghen ghét lén lút trong đám đông.

Trong nguyên tác đã viết rõ: Tống Nhàn Ngọc vốn đã yêu Hạ Quân Niên từ rất lâu, sau khi hai người qua đêm với nhau, cậu ta thậm chí cam tâm tình nguyện làm thế thân. Mà Hạ Quân Niên sau mười tháng đi du lịch trở về mới bắt đầu thật lòng rung động.

Hơn bốn tháng nữa thôi — cũng đủ để mọi thứ lặp lại.

Về tới phòng nghỉ, Vân Từ uống thuốc, cơn ho dần dần dịu xuống.

Sắc đỏ trên mặt cũng nhạt đi, khuôn mặt thanh tú dần khôi phục vẻ trắng ngần trong suốt như bạch ngọc, không nhiễm chút bụi trần.

Cậu cúi đầu, yên lặng ngồi trên sofa, hàng mi rậm che đi đôi mắt đầy sóng ngầm.

Hạ Quân Niên ngồi xổm xuống trước mặt cậu .

Ánh hoàng hôn xiên qua khung cửa sổ, phủ lên mái tóc đen của chàng trai lớp ánh sáng nhàn nhạt như cánh hoa hồng, đầu mũi rịn mồ hôi mỏng lấp lánh như bụi vàng lấp lánh trên gương mặt.

Gương mặt Vân Từ không tì vết, khóe mắt rũ xuống, đuôi mắt hơi cong cong, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng nhẹ, vừa trải qua cơn ho, sắc mặt mới hơi khá hơn.

Làn da trắng sứ mong manh đến mức chỉ cần dùng một chút lực cũng sẽ để lại vết đỏ — phải mất rất lâu mới tan.

Vì cơ thể yếu, ngày thường Hạ Quân Niên vẫn luôn nâng niu chăm sóc cậu .

Hắn hỏi:

“Giờ đỡ chút nào chưa?”

Vân Từ ôm ly nước trong tay, khẽ gật đầu.

Hạ Quân Niên thở phào:

“Vậy vừa rồi anh …”

“Quân Niên” Vân Từ ngẩng đầu, ánh chiều tà phản chiếu trong đôi mắt đào hoa, ánh lên vẻ dịu dàng như nước, “Anh thật sự muốn kết hôn với tôi sao?”

“Dĩ nhiên rồi,” Hạ Quân Niên không hề do dự, bật cười:

“Năm 18 tuổi tỏ tình, anh đã nghĩ kỹ rồi sau này chúng ta già đi, sẽ được chôn cùng nhau.”

Nhưng anh chỉ bốn tháng nữa thôi sẽ yêu Tống Nhàn Ngọc. Và sau đó… thậm chí còn có thể trơ mắt nhìn tôi chết mà không cứu!

Vân Từ không tin vào khoảnh khắc hắn ngã xuống, Hạ Quân Niên lại vì không muốn bị phát hiện chuyện mờ ám với Tống Nhàn Ngọc, mà do dự không cứu cậu .

Chính sự do dự đó  đã gián tiếp giết chết cậu.

Lửa giận lần nữa cuộn trào trong lồng ngực, Vân Từ vội cúi đầu, siết chặt chiếc ly sứ trong tay.

Các khớp ngón tay trắng bệch, hắn phải mất một lúc lâu mới kiềm chế được nỗi căm hận.

Hàng mi run lên, ánh mắt rơi vào bên trái cổ Hạ Quân Niên — chỗ đó, sát cổ áo sơ mi, lộ ra một vết đỏ mờ ám, nổi bật vô cùng.

Chi tiết này trong truyện có viết: đúng vào đêm qua, trong bữa tiệc độc thân cuối cùng của bạn bè, Hạ Quân Niên uống say và qua đêm với Tống Nhàn Ngọc.

Chỉ nghĩ tới chuyện hắn vừa ngủ với Tống Nhàn Ngọc, sáng hôm sau vẫn thản nhiên đến cầu hôn mình, dạ dày Vân Từ lập tức cuộn lên, nhộn nhạo.

Hạ Quân Niên vẫn chưa nhận ra điều gì, tay đặt lên đầu gối Vân Từ, ánh mắt tràn đầy chân thành:

“Cho nên… bây giờ em đồng ý…”

“Nước nguội rồi, anh giúp tôi lấy ly khác được không?” Vân Từ đưa chiếc ly về phía trước, cố giữ cho giọng nói không run rẩy, “Chờ anh quay lại, tôi sẽ cho anh câu trả lời.”

“Được! Anh sẽ quay lại ngay.” Hạ Quân Niên nhận lấy cái ly, còn hôn nhẹ lên trán cậu rồi rời khỏi phòng.

Cửa vừa đóng lại, Vân Từ lập tức không thể gắng gượng thêm nữa. Hắn vội lao vào nhà vệ sinh, múc nước lạnh dội thẳng lên trán, rồi dùng khăn giấy chà mạnh đến khi da đỏ rát, đau buốt mới tỉnh táo phần nào.

Bây giờ không phải lúc để rơi vào loại cảm xúc này.

Lau khô mặt, Vân Từ cầm điện thoại rời khỏi phòng nghỉ, rẽ trái vào hành lang dài, đứng sau tán cây xanh, nghiêng đầu nhìn sang phải.

Quả nhiên, Tống Nhàn Ngọc đã tìm đến.

Cậu ta đang xúc động nói gì đó với Hạ Quân Niên, trong mắt còn ánh lên những giọt nước long lanh, trông như thể vừa bị oan ức rất lớn.

Diện mạo không còn giống bạn bè bình thường nữa — môi hồng răng trắng, dáng vẻ mong manh khiến người ta dễ dàng nảy sinh cảm giác muốn che chở.

Nhưng… nếu nói người này là thế thân của cậu sao?

Vậy thì đôi mắt của Hạ Quân Niên đúng là bị chim mổ đến mù!

Tống Nhàn Ngọc và cậu hoàn toàn không giống nhau. Mẹ cậu ngày xưa nổi tiếng là một mỹ nhân cổ điển, Vân Từ thừa hưởng nét đẹp ấy — dịu dàng, đoan trang, cao quý. Cậu chẳng khác nào phiên bản trẻ trung của mẹ mình.

Chính vì điều đó, cha dượng Tống Nhân Hiên mỗi lần nhìn thấy hắn đều ánh lên sự chán ghét. Bởi vì sự hiện diện của hắn luôn khiến ông ta nhớ rằng — dù hiện giờ ông có được gọi là “Tống tổng”, thì cũng từng chỉ là một kẻ ở rể thấp hèn.

Còn Tống Nhàn Ngọc thì khác hoàn toàn.

Là đứa con được cưng chiều từ bé, hay nũng nịu, tươi sáng hoạt bát, mang dáng vẻ của một "con trai cưng tiêu chuẩn".

Ngược lại, cậu là đứa trẻ sinh non, sức khỏe yếu, lớn lên bên chén thuốc đắng, tính cách lại cao ngạo, lạnh lùng.

Suốt ba năm yêu nhau, bạn bè của Hạ Quân Niên không ít lần tiếc nuối, thậm chí công khai cho rằng cậu không xứng.

Mỗi lần nghe được mấy lời đó, cậu đều hỏi Hạ Quân Niên:

“Chúng ta chia tay đi có được không?” — vì biết rõ cơ thể mình không tốt, chia tay cũng là điều dễ hiểu. Cậu sẽ không làm ầm lên, ngược lại còn biết ơn khoảng thời gian bên nhau.

Nhưng kết cục thì sao?

Bị lừa, bị đùa bỡn, bị xoay như chong chóng!

Cơn giận trong lòng Vân Từ lại một lần nữa trào lên, hắn chỉ có thể siết chặt góc tường để kiềm chế.

Ngước mắt nhìn về phía hành lang, đúng lúc thấy Tống Nhàn Ngọc nhào tới ôm lấy Hạ Quân Niên, hai tay siết chặt vòng eo người kia.

Thế thân sao?

Tốt lắm! Lần này, cậu sẽ tự tay biến bọn họ thành bi kịch đúng nghĩa!

Đè xuống cơn giận đang bùng cháy nơi đáy mắt, Vân Từ mở ứng dụng ghi âm trong điện thoại, sải bước tiến tới.

Cùng lúc đó, thang máy cuối hành lang kêu "đinh" một tiếng, dừng ở tầng một.

“Các người đang làm gì vậy?”

Một giọng nói được cố tình cất cao vang lên từ phía sau.

Hạ Quân Niên giật mình như bị đánh thức, lập tức đẩy Tống Nhàn Ngọc ra, quay đầu lại và đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Vân Từ — ngón tay cậu chỉ thẳng vào hai người, run rẩy không ngừng.

“A Từ! Anh… cậu ấy bị trượt ngã, anh chỉ đỡ một chút thôi!” Hạ Quân Niên lúng túng gạt Tống Nhàn Ngọc ra, bước vội về phía Vân Từ.

“Đỡ một chút mà phải ôm eo à?” Vân Từ lùi lại nửa bước, ngăn cản hành động đến gần, tức giận đến mức không thể nhịn nổi.

Câu nói đó rõ ràng hướng về Hạ Quân Niên, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Tống Nhàn Ngọc — đối phương bị hắn phát hiện, trong mắt còn lộ rõ vẻ đắc ý.

“Anh ơi…” Tống Nhàn Ngọc chạy tới cạnh Hạ Quân Niên, môi run run, mắt ngấn lệ:

“Anh đừng trách Hạ ca ca, là lỗi của em.”

“Ban nãy em định nói cho anh biết em đồng ý…” Vân Từ nhìn thẳng vào Hạ Quân Niên, trong đôi mắt trong veo chất đầy tổn thương, “Không ngờ, anh lại cho em một ‘bất ngờ’ lớn đến thế.”

“A Từ, anh…” Hạ Quân Niên vừa định phản bác thì hình ảnh đêm qua lại ập về trong đầu, khiến anh ta chết lặng, cứng họng.

Vân Từ nén xuống mọi cảm xúc, nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ:

“Tôi nghĩ, chúng ta cần nghiêm túc xem lại mối quan hệ này.”

Đôi mắt Tống Nhàn Ngọc sáng lên, còn tim Hạ Quân Niên như rơi xuống đáy vực.

Choang! Chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan, nước trong ly bắn lên khắp chân Tống Nhàn Ngọc.

“Hạ ca ca!” Tống Nhàn Ngọc hoảng loạn lùi lại, còn Hạ Quân Niên thì dường như chẳng nhìn thấy cậu ta, chỉ gấp gáp gọi:

“A Từ!”

“Tôi mệt rồi. Nếu anh còn muốn nói gì thì cứ suy nghĩ cho kỹ, rồi hãy đến tìm tôi .” Vân Từ không thẳng thừng tuyệt tình, nhưng từng câu từng chữ đều lạnh lùng.

Hạ Quân Niên vội vã đáp:

“Được, được! Anh đưa em về nghỉ…”

“Không cần, Trương thúc vẫn còn đang đợi.”

Vân Từ nhanh chóng lách qua người hai người mà đi, lúc ngang qua, rõ ràng khóe mắt hắn còn vương một vệt đỏ.

Tống Nhàn Ngọc mím môi, khóe miệng bắt đầu cong lên đầy ẩn ý:

“Anh à, sao anh lại như vậy? Người ta đã giải thích rồi mà anh ấy vẫn không nghe.”

“CÂM MIỆNG!”

Hạ Quân Niên gạt tay cậu ta ra, gắt gỏng quát lớn:

“Chuyện giữa anh và Vân Từ, không đến lượt cậu xen vào!”

Quản gia Thẩm của nhà họ Vân vốn không ưa gì hắn. Nếu bà biết chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ dùng đó làm cái cớ để đẩy Vân Từ rời khỏi hắn mãi mãi.

Không được! Hắn phải đi tìm Vân Từ, giải thích rõ ràng.

“Quân Niên?”

Đúng lúc định chạy theo, một giọng nói lười biếng và chậm rãi từ phía xa truyền tới, khiến hắn khựng lại.

Hạ Quân Niên quay đầu nhìn — cuối hành lang, bên ngoài thang máy, có hai người đã đứng đó không biết từ bao giờ, rõ ràng đã theo dõi toàn bộ.

Một người mặc vest chỉnh tề, người còn lại khoác áo tùy ý trên vai, tay khoanh trước ngực, ống tay áo xắn cao để lộ cánh tay rắn chắc nổi bật.

Hạ Quân Niên như gặp phải Diêm Vương, mặt trắng bệch:

“Cậu.....Cậu nhỏ”

Muốn nói Hạ nhị thiếu gia sợ nhất điều gì, thì ngoài việc Vân Từ đề nghị chia tay, còn lại chính là… chạm mặt với vị cậu nhỏ của hắn — Yên Kỳ.

Không phải vì lý do gì phức tạp, đơn giản là… sợ bị đánh.

Liên tiếp ba năm liền giữ chức vô địch các giải đấu đối kháng toàn quốc, một cú tát của người này đủ khiến hắn choáng váng đến mức nghi ngờ bản thân bị chấn động não.

Nghe nói trước khi được nhận về nhà họ Yên, Nặc Kỳ sống chẳng khác gì du đãng, ngày nào cũng đánh nhau như cơm bữa, sống không cần ngày mai.

Với Hạ Quân Niên mà nói, người này chính là tuyệt đối không thể đụng tới.

Nhưng… tại sao anh ta lại trở về từ nước ngoài vào lúc này?

Yên Kỳ rõ ràng rất hài lòng với vẻ mặt sợ đến phát hoảng của hắn, cố ý từ khuỷu tay nhấc lên một ngón trỏ, lòng bàn tay hướng lên trên, ngoắc ngoắc hắn lại gần.

Hạ Quân Niên bỗng thấy như mình sắp bị hiến tế cho Sơn Thần để xả giận, nhưng dù thế, hắn cũng không dám chạy trốn. Chỉ đành cứng mặt, cố căng da đầu tiến lại gần. Đến khoảng cách còn chừng 5 mét thì hắn dừng lại, ngập ngừng hỏi:

“Cậu nhỏ... cậu  tìm con có việc gì không ạ?”

“Không có việc thì gọi cậu lại làm gì?” Yên Kỳ đảo mắt, ngón tay chỉ sang bên cạnh “Chặn đường rồi, tránh ra.”

Hạ Quân Niên: …

Gọi người ta tới rồi nói *“chặn đường”? Cố ý chơi người ta à!?

Người đàn ông mặc vest bên cạnh Yên Kỳ cuối cùng không nhịn được, bật cười thành tiếng. Hạ Quân Niên lập tức đỏ bừng cả mặt vì tức lẫn xấu hổ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play