Trương Long Thành vừa giải thích vừa dùng hành động minh họa:" Mọi người xem, chính là như thế này, chỉ cần ngồi ở ghế sô pha, tay phải vươn ra phía sau, nhoắng một cái, là có thể lấy được rồi."
Phí Minh cúi đầu xuống không để ai nhìn thấy, hắn có thể nghĩ ngay ra được là ai làm việc này, cái thằng nhãi ranh đó không biết phân biệt nặng nhẹ, lần sau gặp phải chặt cái tay làm bậy đó ... Nghĩ tới đó Phí Minh thở dài, cái tay đó cụt rồi còn đâu.
" Tiền ở nơi này mỗi cuộn có mười tờ, 1.000 USD, với thân phận của Trung Dã Huệ Tử, số tiền này là quá ít, ít nhất cô ta phải mang theo số tiền bằng với hạn ngạch mà chuyến bay cho phép. Chỉ có 2000 đô là quá ít khi dùng vào lúc nguy cấp." Ý tứ Trương Long Thành rất rõ ràng, có kẻ lấy cắp rồi:
Tiền đã mất, vậy rất có khả năng đối phương sẽ lấy thêm những thứ khác nữa.
" Bí mật thường sẽ cất ngay trong thứ mang theo trên người, ví như trong nhẫn, trong mặt dây chuyền, trong son môi hoặc các món đồ trang sức khác." Trương Long Thành kết thúc bài phát biểu của mình khẽ gật đầu với Trần Ngạo:
Tiếp theo đó đến Trần Ngạo trình bày về vị trí khi đó của mọi người, theo như hai đặc vụ đi theo đám Cừu Địch nhớ lại, sau khi bọn họ vào cửa Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi ngồi xuống ghế sô pha gọi điện thoại, Quản Thiên Kiều thì đứng khoanh tay dựa cửa không vào nhà. Hai người bọn họ xác nhận nơi này không có nguy hiểm liền gọi điện xin chi viện, nói cách khác, ba người ngồi trên ghế sô pha đều có khả năng lấy đi đồ ở trong ngăn kéo.
Phí Minh không dám ho he một lời, tim thì đập mạnh, ai mà ngờ được chuyện xảy ra tới hai năm rồi mà còn bị bới ra. Tần Khôi Thắng chỉ Đổng Thuần Khiết điểm danh:" Cục trưởng Đổng, anh thấy sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT