Trên đường trở về, Tạ Kỳ Phong vô tình nghiêng đầu nhìn Đường Anh, đúng lúc Đường Anh cũng đang nhìn trộm hắn, cả hai cùng bật cười.
Tạ Kỳ Phong không hiểu lầm ánh mắt đó của Đường Anh, cười nói:" Nếu cô thấy có vấn đề thì nói ngay bây giờ đi, mai người ta gửi tiền rồi là chúng ta không có đường lui đâu đấy."
" Tôi không thấy có vấn đề gì." Đường Anh lắc đầu:
" Xem ra cô cũng có lòng tin vào mấy chàng trai của chúng ta, tôi đã nói gì nào, cho đù là đứa bé kém cỏi nhất, trên người cũng có thứ mới mẻ, có hi vọng vô cùng vô tận." Tạ Kỳ Phong vừa lái xe vừa nói:" Có phải cô thấy đãi ngộ của chúng ta với bọn họ quá thấp không?"
" Đúng là hơi thấp một chút."
" Nhưng mà cho nhiều càng không ổn, thứ nhất, sẽ thiếu động lực để làm việc, thứ hai bọn họ có lòng cảnh giác rất cao, nói không chừng coi tôi là kẻ lừa đảo ấy chứ."
Đường Anh lại cười, sự kiện lần này khiến cô mở rộng tầm mắt, đủ cô nghiền ngẫm vài năm. Có người nói thủ đô là nơi nguy hiểm rình rập từng bước chân, há chẳng phải đồng nghĩa với cơ hội ở khắp nơi, quan trọng là anh lựa chọn ra sao thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play