Xe đưa cơm là xe cũ, chẳng biết của hãng nào nữa, xe nơi này vỏ nọ ruột kia có mà đây, cải tạo bừa bãi, miễn cưỡng đi được thôi chứ đừng mơ nơi tính năng nào khác như giảm xóc gì đó, ngồi trên đó muốn long óc ra ngoài luôn.
Đường xá ở nơi này thôi rồi, đa phần không tồn tại thứ gọi là đường, chỉ có chỗ đi được và không đi được thôi. Cũng may từ trấn Truân Binh tới mấy khu du lịch xung quanh đường cũng tạm ổn.
Bao Tiểu Tam nhìn Cừu Địch xoa thuốc cho Cảnh Bảo Lỗi, tranh thủ thời cơ trêu chọc:" Này Bảo Đản, nói xem, có một nam nhân khiến cậu xúc động, cảm giác như thế nào?"
" Ừ, cảm giác khá tốt." Cảnh Bảo Lỗi thành thật nói:
" Cậu chịu được công việc này thì cũng khá lắm đấy, đừng nghĩ mình quá kém. Cha tôi từng nói với tôi, khổ nạn khi còn trẻ, chính là tài phú mai sau, đợi khi nào con học được cách sử dụng tài phú này, con sẽ thấy vô cùng vui mừng." Cừu Địch ngồi xuống bên cạnh Cảnh Bảo Lỗi, làn da vốn đã đen, tới nơi này lại càng đen hơn, đôi khi khó mà biết được cảm xúc của y:
Câu này có vẻ làm Cảnh Bảo Lỗi đồng cảm, lẩm bẩm:" Cha cậu nói hay lắm, rất có tầm nhìn."
" Ha ha ha, cậu thấy vậy hả, cha tôi luôn nói là đi đôi với làm, thế nên từ khi lên đại học, ông ấy không cho tôi một đồng nào luôn, tôi phải tự kiếm tiền ăn tiền học, nên tính ra tôi tích lũy được nhiều tài phú lắm, mỗi tội chưa biết lấy số tài phú ấy ra dùng, tới giờ vẫn là dân cùng khổ." Cừu Địch cười tự trào:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT