Đới Lan Quân phát hiện ra trước tiên, gọi Lão Thu, Cảnh Bảo Lỗi nghe thấy, không biết tên kia lên cơn thần kinh chạy đi đâu mất rồi, mấy người đuổi theo chạy khỏi sân trường. Phát hiện Bao Tiểu Tam ngồi dưới chân tường, nước mắt nước múi tèm nhem, khóc hết sức thương tâm, như đứa bé bị bỏ rơi.
" Sao thế Tam Nhi?" Cảnh Bảo Lỗi luống cuống, chưa bao giờ thấy Bao Tiểu Tam thế này, nhiều lúc hắn còn nghĩ tên vô tâm này chỉ biết vui không biết buồn là gì cơ:
" Đúng thế, có gì mà phải khóc chứ." Đới Lan Quân nghĩ Bao Tiểu Tam nhìn cuộc sống cực khổ của bọn trẻ con ở đây nên không đành lòng mà thương tâm, xúc động nói:" Biết làm sao được, điều kiện nơi này là thế đấy, bình thường có cái bánh mang theo ăn trưa là tốt rồi, đa phần đều là củ đào được trong rừng."
Lão Thu chỉ đứng nhìn không nói gì cả.
Đoán đúng rồi, Bao Tiểu Tam xì mũi một cái thật to gật đầu, nước mắt giàn dụa:" Tôi nhớ tới lúc mình còn nhỏ, nhìn người ta ăn thịt, tôi chỉ có thể đứng nhìn chảy nước dãi."
Cảnh Bảo Lỗi vỗ lưng an ủi:" Chắc là khi đó có người cho cậu nếm thử, nên tới giờ vẫn chưa quên hả?"
" Chính vì không có nên mới thương tâm." Bao Tiểu Tam lau nước mắt, tâm sự mỗi người e là người không cùng cảnh khó cảm nhận hết, hắn khóc nấc lên:" Không những không ai cho tôi ăn, cha tôi còn chê tôi làm mất mặt ông ấy, cởi dép đánh tôi ... Hu hu hu, tôi nhiều năm rồi không về nhà, tôi nhớ cha tôi quá ..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play