" Cố lên chút nữa." Ninh Tri Thu đi hết sức nhẹ nhàng, thi thoảng quay đầu lại cổ vũ chủ nhiệm Đổng đã thở hổn hển, tiếp tục đi trước mở đường cho mọi người:
Sự chênh lệch về thể lực thể hiện ngầy một rõ ràng, Ninh Tri Thu đi thong dong như tản bộ, chủ nhiệm Đổng thì bước chân loạng choạng mồ hôi đầm đìa, Đới Lan Quân đi bên cạnh hắn mặt đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi. Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam vẫn trụ được không đến nổi nào, bất ngờ là Cừu Địch còn thoải mái hơn cả Lão Thu, lúc thì dừng lại hái vài quả dại, lát thì bện mũ cỏ, cầm cành cây chọc vào mấy bụi rậm. Chưa hết, y còn ngâm nga hát, phải nói là thư thái vô cùng.
Chẳng ai biết Cừu Địch hát cái gì, giọng y không hay lắm nhưng thường lên cao phóng khoáng, chữ ít lại kéo dài, nghe có cảm giác hào phóng tự do, tiếng hát ngân vang ngàn dặm.
" Nhìn người ta kìa, cứ như đi chơi vậy." Đới Lan Quân quay đầu nhìn lại, không ngờ thấy Cừu Địch chui hẳn vào bụi cỏ, chổng mông lên không biết đang làm cái gì, khiến cô không kìm được cảm khái:
" Nhà cậu ta ở trên núi mà, nơi đó hiểm ác hơn ở đây nhiều." Cảnh Bảo Lỗi lấy khăn quấn cổ lau mồ hôi:
" Đó là thằng gia súc, so với nó làm cái gì." Bao Tiểu Tam làu bàu:
Ba người trò chuyện nhân tiện dừng chân đôi chút cho Lão Đổng Thở, Cảnh Bảo Lỗi nhìn Ninh Tri Thu vẫn đi trước dẫn đường, hiếu kỳ hỏi:" Chị Đới, Lão Thu là ai thế?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play