Đổng Thuần Khiết hôm nay ăn mặc rất chính thức, làm đám Cừu Địch nhớ tới lần đầu gặp ở khách sạn, không rõ định nói gì, khi mọi người đông đủ, hắn còn gọi:" Lão Thu, đóng cửa lại, anh cũng vào đây."
Phòng nhỏ, tiện nghi sơ sài, mọi người chia nhau ra ngồi xuống, không có chỗ thì ngồi giường, chỉ mình Lão Thu khoanh tay đứng dựa vào tường, như thể lúc nào cũng đang đề phòng, người thì bất động nhưng đôi mắt dưới mũ lưỡi trai lại chuyển động, mấy người Cừu Địch bị hắn nhìn làm khó chịu. Đới Lan Quân nhận ra, Bao Tiểu Tam không còn tích cực như mấy ngày qua nữa, ngồi nguyên tại chỗ không nói không rằng.
" Anh Thu, anh bỏ mũ ra đi, ánh mắt của anh làm bọn trẻ con sợ đấy." Đới Lan Quân đoán ra được nguồn cơn, cố tình nói:
Lão Thu bỏ mũ ra, để lộ mái tóc ngắn dựng đứng như đinh, hắn cười với Đới Lan Quân, nhưng mà cười còn khó coi hơn không, nửa bên trái không thay đổi gì, chỉ cơ mặt nửa bên phải cử động, quái dị vô cùng.
Nụ cười đó làm Bao Tiểu Tam ớn lạnh, rụt rè nói:" Anh cứ đội mũ lên đi, không sao cả."
Lão Thu chẳng nói gì, lại đội mũ lên. Nhưng lúc hắn bỏ mũ xuống đủ để Cừu Địch nhận ra rồi, mặt bên trái của hắn bị thương, màu da cũng khác bên kia mặt, cho nên mới có điệu cười rùng rợn như vậy.
Đổng Thuần Khiết thấy Lão Thu vừa xuất hiện một cái liền khiết cho mấy chàng trai ngoan ngoãn hẳn thì hài lòng lắm, vẫn nói:" Lão Thu, đối xử với mấy chú em đây khách khí một chút, lần này may nhờ bọn họ tìm được tin tức, nếu không tôi vẫn còn chạy khắp nơi như ruồi không đầu đấy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play