Một tên áo đen đi tới, lục lọi người Vu Đại Dương lấy ra chìa khóa, mở cửa hiệu, hai người khác mỗi người xốc một bên cánh tay hắn kéo vào trong, ném hắn xuống đất, va phải đống đồ đồng nát trong hiệu, tiếng đồ rơi đổ liên hồi.
Người qua lại thấy cảnh này đều tránh xa, chẳng ai dại gì chuốc họa vào thân.
" Tôi, tôi trả tiền cho anh ..."
Vu Đại Dương tuy sợ tới chân tay mềm nhũn rồi, nhưng mà đầu óc vẫn còn chưa loạn, cuống quít móc ví ra, lấy tiền ông chủ Tiêu đã đưa trả lại cho người ta, cái mạng nhỏ quan trọng hơn:
Tiêu Kính Khoan không nhận, cũng không nói gì cả, cứ nhìn Vu Đại Dương chằm chằm, nhìn tới hắn sởn gai ốc, Tiêu Kính Khoan vừa đưa tay ra là hắn cuống lên cầu xin, giọng nói như chực khóc:" Ông chủ, tôi thực sự không nói dối, bọn chúng đúng là tới ga tàu cao tốc ... Thật, anh tin tôi đi mà, tôi vừa mới ra khỏi nhà ga thì bị người ta bịt mắt, cướp lấy ví tiền, điện thoại ... Ngày hôm đó tôi phải đi bộ về nhà, thật đấy!"
" Ông chủ, có lẽ là bọn chúng cố ý bày trò lừa anh, chứ tôi không nói dối, tôi có người bạn chuyên điều tra hôn nhân, hắn theo dõi định vị tín hiệu chuẩn lắm, tôi sao dám lừa anh ... Ông chủ, anh tin tôi đi."
Tiêu Kính Khoan ngồi xuống, làm Vu Đại Dương sợ hãi hai tay ôm đầu sợ bị đánh, cái bộ dạng ăn hại đó làm đám áo đen nhổ nước bọt khinh bỉ. Không ngờ ôm đầu mãi không hề bị người ta ẩu đả như tưởng tượng, mà lại có thứ gì đó khe khẽ gõ lên đầu, Vu Đại Dương he hé khe ngón tay nhìn, tích tắc mắt sáng lên, di chuyển lên xuống theo tay Tiêu Kính Khoan đánh vào đầu mình ... À, là di chuyển theo xấp tiền mới đúng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT