Trở lại tư thục.

Thoáng nhìn đám trẻ đang nghiêm túc viết chữ, Bộ Phàm nhấc chân bước vào, tiếp tục giảng bài cho bọn trẻ.

Hắn quả thật có chút lo lắng đối với việc bị một tà tu Hóa Thần kỳ để mắt tới, nhưng cũng không căng thẳng sợ hãi lắm.

Dù sao thì hắn cũng là người có thể chống đỡ được nửa ngày trên tay Bán Bộ Yêu Thánh Xích Diễm Yêu Vương.

Mà Bán Bộ Yêu Thánh tương đương với Bán Bộ Luyện Hư kỳ của tu sĩ Nhân tộc, không biết mạnh gấp bao nhiêu lần Hóa Thần đại viên mãn.

Cho dù tà tu Hóa Thần kỳ kia có lợi hại hơn nữa thì còn có thể lợi hại hơn Bán Bộ Yêu Thánh sao?

Cứ coi như tà tu Hóa Thần kỳ kia là một nhân vật hung ác, hắn thật sự đánh không lại thì muốn giữ được mạng vẫn dễ như trở bàn tay.

Đáng tiếc…

Cánh tay viết chữ trên bảng đen của Bộ Phàm dừng lại, quay đầu nhìn về phía đám trẻ đang nghiêm túc nghe giảng.

Nếu như thật sự đi tới bước kia, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn rời khỏi Ca Lạp thôn, có lẽ tên tà tu Hóa Thần kia sẽ vì đuổi giết hắn mà không có thời gian xử lý những phàm nhân này.

Thật không thể dính dáng quá nhiều tới nhân quả mà!

【Hảo hữu Xích Diễm Yêu Vương của ngươi nảy sinh bất mãn với ngươi, độ hảo cảm giảm xuống còn 10】

Chuyện gì thế?

Đang yên đang lành sao lại bất mãn với hắn rồi.

Tra xem thông tin hảo hữu.

【Xích Diễm Yêu Vương: Kỳ Lân nhất tộc Yêu Vương bởi vì một đường bị Phượng Hoàng nhất tộc Yêu Vương truy sát, lại nghĩ tới việc đã lâu không gặp khuê nữ, vô cùng nhớ nàng, nên đã nảy sinh một chút bất mãn đối với người thu lưu khuê nữ của hắn là ngươi】

Bộ Phàm thổ huyết.

Ngươi nói ngươi đang bị đuổi giết, còn nghĩ tới khuê nữ cái rắm ấy!

Hắn có thể không để ý tới Hóa Thần kỳ nhưng Xích Diễm Yêu Vương thì hắn không thể coi thường.

Xem ra nhất định phải để Hỏa Kỳ Lân trở về.

Bằng không Xích Diễm Yêu Vương nhớ thương khuê nữ tới sốt ruột, trực tiếp chạy từ Yêu tộc tới đây, vậy thì hắn thật sự toi đời rồi.

Thời gian lên lớp trôi qua rất nhanh.

Dù sao thì đám trẻ cũng cho là như vậy, bọn chúng luôn cảm thấy mới lên lớp không bao lâu đã tan học rồi, sau đó lưu luyến không nỡ rời đi.

Sau khi chào tạm biệt với lũ trẻ, Bộ Phàm chắp hai tay, chậm rãi trở về nhà.

"Thôn trưởng ca ca!"

Tiểu Thảo và Tiểu Hoa đuổi theo, chạy tới bên cạnh Bộ Phàm.

Bộ Phàm mỉm cười nhìn hai tiểu nha đầu, Tiểu Thảo và Tiểu Hoa bây giờ so với bốn năm trước đã thay đổi rất nhiều, dùng một câu để hình dung thì nói dậy thì thành công cũng không quá.

Trước đây, làn da của Tiểu Thảo và Tiểu Hoa ngăm đen, vóc dáng vừa gầy lại nhỏ, dường như một trận gió cũng có thể thổi bay bọn chúng.

Nhưng bây giờ, hai nha đầu có khuôn mặt tròn trĩnh, cơ thể cũng cao hơn không ít.

"Là Tiểu Thảo, Tiểu Hoa à, hôm nay hai muội không đi luyện cầm sao?"

Phòng đàn và phòng cờ vây của tư thục trước nay đều không đóng cửa, chỉ cần bọn trẻ muốn thì lúc nào cũng có thể vào trong đó luyện cầm, đánh cờ.

"Không đâu, hôm nay tiểu cô trở về, nãi nãi của muội bảo tụi muội về nhà sớm một chút!" Tiểu Thảo lắc đầu, cười rất ngọt ngào.

Bộ Phàm nghĩ ngợi, Chu bà tử đúng là có một nữ nhi, nhưng mà nghe nói quan hệ của hai người cũng không tốt đẹp gì, sau này nữ nhi của Chu bà tử gả tới trên trấn nên cũng rất ít trở về thôn.

Lần cuối cùng trở về cũng là lúc trượng phu của bà qua đời.

Có điều trước giờ Bộ Phàm không nghe ngóng nhiều chuyện của nhà người ta.

Sau đó lại nói một vài lời với hai nha đầu, đến đoạn giao nhau trên đường thì đi thẳng về nhà.

"Tiểu Bạch, ta cảm thấy chắc chắn ngươi không phải là một con lừa bình thường, khẳng định là ngươi có được tạo hoá gì đó của chủ nhân, có đúng không?"

"Bằng không ngươi không thể nào tu luyện nhanh như vậy được, mới có mấy năm ngươi đã là Đại Yêu tứ phẩm rồi."

Trong viện truyền ra tiếng lải nhải không ngớt của Hỏa Kỳ Lân.

Bộ Phàm lắc đầu, nhấc chân sải bước vào trong viện.

Vừa vào trong viện liền nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.

Lúc này, hai chân của Hỏa Kỳ Lân đứng thẳng, hai chân trước túm lấy cái chổi, đang quét đại viện.

"Chủ nhân, ngài trở về rồi à, nô tì rót cho ngài ly nước!"

Tốc độ của Hỏa Kỳ Lân cực nhanh, thoắt cái đã không thấy đâu nữa, sau đó liền bưng theo cả chén trà cùng xuất hiện, cung kính đưa chén trà lên.

Bộ Phàm bị Hỏa Kỳ Lân làm cho dở khóc dở cười.

Từ lúc hắn bộc lộ tài năng của mình ở chỗ Chu bà tử thì Hỏa Kỳ Lân bèn chắc chắn rằng hắn là ẩn sĩ tài giỏi gì đó.

Thế này tốt thật đấy.

Bây giờ Hỏa Kỳ Lân sắp trở thành tiểu quản gia của nhà hắn rồi.

Bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm, xử lý hết thảy mọi việc trong nhà.

Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng cảm thấy cổ quái!

"Thật ra, ngươi không cần thiết phải làm như vậy!"

Bộ Phàm đỡ trán, sao hắn lại có cảm giác ngược đãi động vật nhỏ thế này?

"Hầu hạ chủ nhân là điều nô tì nên làm!" Dáng vẻ nói chuyện của Hỏa Kỳ Lân đầy chính nghĩa lẫm liệt.

Vốn định khuyên Hỏa Kỳ Lân trở về nhà, Hỏa Kỳ Lân nói như thế, hắn ngược lại không tiện mở miệng nữa.

"Khụ khụ, Hỏa Kỳ Lân, ngươi ở chỗ ta cũng được một khoảng thời gian rồi! Chắc hẳn thương thế của ngươi cũng đã sắp khỏi hẳn, ngươi nên trở về xem xem, tránh làm tộc nhân của ngươi lo lắng!"

Bộ Phàm vừa mới nói dứt câu, liền cảm thấy đùi mình bị thứ đầy lông ôm chặt.

"Chủ nhân, có phải ngài không cần nô tì nữa phải không? Chỗ nào nô tì làm không tốt, nhất định sẽ sửa!" Hỏa Kỳ Lân nước mắt ngắn nước mắt dài nói.

Bộ Phàm: "..."

Tại sao lại có cảm giác giống như tra nam vứt bỏ thê tử hiền lành?

"Đừng kích động như thế, ta đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi thử ngẫm lại xem ngươi rời đi đã nhiều năm như vậy, khó tránh việc phụ mẫu ngươi sẽ lo lắng an toàn của ngươi!" Bộ Phàm vẫn khuyên nhủ.

"Sẽ không đâu chủ nhân, yêu thú chúng ta huyết mạch tương liên, một khi ta gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, phụ thân ta nhất định có thể cảm nhận được." Hỏa Kỳ Lân tràn đầy lòng tin nói.

Khóe miệng Bộ Phàm giật giật, bây giờ không phải tính mạng của ngươi gặp nguy hiểm, mà là tính mạng của ta gặp nguy hiểm!

【Xích Diễm Yêu Vương nảy sinh hảo cảm với ngươi, hiện tại độ hảo cảm là 40】

Đây lại là chuyện gì nữa?

Xích Diễm Yêu Vương này cũng quá thất thường rồi.

Mau chóng tra xem thông tin hảo hữu.

【Xích Diễm Yêu Vương: Yêu Vương Kỳ Lân tộc nhìn thấy một đỉnh núi bị phá hủy, có cảm giác như đã từng quen, lập tức nảy sinh lòng đồng tình với việc ngươi thu nhận khuê nữ nghịch ngợm hay gây sự kia của hắn】

Đồng tình?

Nghịch ngợm gây sự?

Một đỉnh núi bị phá hủy?

Vẻ mặt Bộ Phàm trở nên cổ quái.

"Tiểu Hoàng, có phải ở trong Kỳ Lân tộc của các ngươi, ngươi rất không nghe lời phải không?"

"Làm sao có thể như vậy được? Chủ nhân, ở trong Kỳ Lân tộc nô tì rất nghe lời đấy, phụ thân của ta còn nói ta quá ngoan rồi, không hề giống những con kỳ lân hay nghịch ngợm gây sự khác chút nào!"

Hỏa Kỳ Lân nghiêng đầu, ánh mắt tránh né.

Sống chung lâu ngày với Hỏa Kỳ Lân, sao Bộ Phàm có thể không nhìn ra Hỏa Kỳ Lân đây là đang chột dạ.

Hóa ra khi trước Hỏa Kỳ Lân ở trong Kỳ Lân tộc cũng không phải là một chủ an phận.

Nhưng mà, ở nơi này của hắn Hỏa Kỳ Lân cũng không gây ra chuyện gì.

Trái lại còn giúp hắn không ít việc.

"Được thôi, sau này khi nào ngươi muốn về nhà thì nhớ nói với ta một tiếng!" Bộ Phàm khoát khoát tay.

"Quá tốt rồi!"

Hỏa Kỳ Lân vui vẻ "nhảy bật" lên thật cao.

Thấy Hỏa Kỳ Lân hoạt bát như vậy, Bộ Phàm đang nghĩ, nếu để cho Hỏa Kỳ Lân rời đi, thì có phải cái nhà này sẽ yên tĩnh hơn rất nhiều không.

Ngày hôm sau, Bộ Phàm tới tư thục dạy học như thường ngày.

Trên lớp học, hắn phát hiện tâm trạng của Tiểu Thảo có chút không đúng, dáng vẻ rất không tập trung.

"Tiểu Thảo, muội ra đây với ta một chuyến."

Bộ Phàm gọi Tiểu Thảo ra ngoài tư thục: "Sao ta thấy muội ở trên lớp cứ thất thần thế? Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Thật xin lỗi, tiên sinh, muội sẽ nghiêm túc nghe giảng!"

Tiểu Thảo cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

"Có chuyện gì, muội có thể nói với ta, ta không chỉ là tiên sinh của muội, mà còn là thôn trưởng trong thôn! Có phải nãi nãi của muội lại đối xử không tốt với muội không?" Bộ Phàm nói.

"Không có, nãi nãi đối xử với muội rất tốt!" Tiểu Thảo mạnh mẽ lắc đầu.

"Không phải nãi nãi của muội thì là chuyện gì?"

Vẻ mặt của Bộ Phàm nghiêm túc, mặc dù hắn rất ít khi tìm hiểu chuyện nhà của người khác, nhưng thân là tiên sinh của Tiểu Thảo, hắn cần phải biết hết thảy mọi việc.

"Tiên sinh, hôm qua cô của muội trở về rồi!"

Tiểu Thảo cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nàng nói trên trấn có một hộ gia đình không tồi, tuổi tác của con trai nhà đó tương xứng với muội, cô của muội muốn giới thiệu hắn cho muội.”

Nét mặt của Bộ Phàm ngây ngẩn.

Nếu như hắn nhớ không lầm, bây giờ Tiểu Thảo mới mười một mười hai tuổi, thế này cũng quá nhỏ rồi đi.

Nhưng suy nghĩ tỉ mỉ lại thì mặc dù thế giới này là thế giới Tiên Ma, nhưng thế tục lại không khác lắm so với cổ đại đời trước của hắn.

Nữ tử mười bốn mười lăm tuổi đã gả làm vợ người ta, đứa trẻ mười tuổi là đã lớn lắm rồi, mười tuổi mà còn không gả ra ngoài được thì sẽ trở thành cô nương già.

Nhưng mà nói tới đứa trẻ mười một mười hai tuổi, Bộ Phàm vẫn có chút không thể nào tiếp nhận được.

Tuy rằng kiếp trước ngoại trừ quốc gia hắn ở ra thì có rất nhiều quốc gia khác mười lăm mười sáu tuổi đã có thể kết hôn sinh con, thậm chí nước láng giềng cạnh quốc gia của hắn mười bốn tuổi đã có thể kết hôn sinh con rồi.

Nhưng suy cho cùng hắn là người lớn lên dưới sự tiên tiến, tiếp nhận chín năm giáo dục bắt buộc.

"Vậy nãi nãi của muội nói thế nào?"

Tiểu Thảo cúi thấp đầu, không lên tiếng, nhưng Bộ Phàm cũng có thể đoán được, chắc hẳn Chu bà tử cũng tán đồng.

Hắn không thể nói Chu bà tử lại biến trở về dạng cực phẩm, mà có lẽ Chu bà tử thực sự là vì muốn tốt cho Tiểu Thảo.

Theo miêu tả của Tiểu Thảo thì hộ gia đình kia chẳng những là người trong trấn, còn có gian cửa hàng, gia đình tốt như vậy, đối với rất nhiều người trong thôn mà nói chính là thắp đèn lồng cũng khó tìm.

"Muội nghĩ như thế nào?" Bộ Phàm nhìn về phía Tiểu Thảo hỏi.

"Muội vẫn chưa muốn gả, muội muốn ở lại tư thục, theo tiên sinh học nhiều kiến thức hơn." ánh mắt của Tiểu Thảo kiên định, nói.

【Nhiệm vụ: "Gậy đánh uyên ương"】

【Giới thiệu nhiệm vụ: Từ lúc nghe tiên sinh thất đức nào đó kể sự tích về nữ anh hùng, Tiểu Thảo luôn mơ ước trở thành người phụ nữ không thua kém đấng mày râu giống như Tần Lương Ngọc, Mục Quế Anh, Hoa Mộc Lan】

【Thậm chí còn cực kỳ sùng bái đối với người có thể lên làm nữ đế như Võ Tắc Thiên, nàng cảm thấy nữ tử vốn không hề thua kém nam tử, chỉ là thiếu mất cơ hội biểu hiện】

【Phần thưởng nhiệm vụ: 30000 điểm kinh nghiệm】

Cằm Bộ Phàm hơi há ra.

Tạm không quan tâm tiên sinh thất đức mà hệ thống nói là ai.

Nhưng chí hướng của Tiểu Thảo có phải quá lớn rồi không.

Muốn trở thành nữ tướng quân giống như Tần Lương Ngọc, Mục Quế Anh, Hoa Mộc Lan, còn cực kỳ sùng bái nữ đế Võ Tắc Thiên.

Bộ Phàm liếc nhìn Tiểu Thảo vẫn còn mang theo nét ngây thơ trẻ con.

Không nghĩ tới một đứa trẻ lại có một ước muốn to lớn như vậy.

Nói thật lòng, hắn không nghĩ Tiểu Thảo có thể thực hiện được, nhưng có ước mơ chung quy vẫn là chuyện tốt, không thể một mực phủ định nó được.

"Được, vậy chuyện này cứ giao cho tiên sinh!"

Bộ Phàm xoa xoa đầu Tiểu Thảo, nói ra thì hắn không đồng ý với việc kết hôn sớm sinh đẻ sớm của thôn, hắn không thể thay đổi được thế giới, nhưng có thể thay đổi được thôn này.

"Cảm ơn tiên sinh!" Tiểu Thảo lập tức nhoẻn miệng cười.

Buổi chiều tan học.

Bộ Phàm theo Tiểu Thảo Tiểu Hoa đi tới nhà bọn họ, Chu bà tử vẫn rất khách khí với hắn.

Bộ Phàm vốn cho rằng nghe thấy việc hắn đến đây có mục đích, cho dù Chu bà tử không tức giận thì nhất định sắc mặt cũng sẽ không tốt, suy cho cùng nếu bỏ qua lựa chọn tốt như vậy, lần sau cũng không biết có thể gặp được nữa hay không.

Nhưng hắn nào ngờ được Chu bà tử ngược lại còn cười tủm tỉm mà đáp ứng, không ép Tiểu Thảo.

Điều này khiến Bộ Phàm rất kinh ngạc.

Trước khi tới, hắn đã suy nghĩ một đống lời để thuyết phục Chu bà tử, vậy mà lại chẳng cần dùng tới câu nào.

【Hoàn thành nhiệm vụ gậy đánh uyên ương】

【Phần thưởng nhiệm vụ: 30000 điểm kinh nghiệm x2】

【Thiên Đạo Luân Hồi Công thăng cấp】

【Tạo Hóa Phần Thiên Quyết thăng cấp】

【Thiên Ma Sách thăng cấp】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play