Chu bà tử lắc đầu, bà ta lại dùng sức phát ra âm thanh, nói từng chữ ra: "Tiểu Thảo, ngươi chán ghét nãi nãi sao?"

Tiểu Thảo không nghĩ tới Chu bà tử lại hỏi như vậy, nàng hơi lay động thân thể.

"Chán ghét!” Tiểu Thảo cúi đầu.

Vẻ mặt Chu bà tử ảm đạm.

"Nhưng mà bởi vì ngươi là mẫu thân của phụ thân ta, cho nên ta không chán ghét ngươi!" Tiểu Thảo cười nhàn nhạt, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ nói.

Hốc mắt Chu bà tử lập tức đỏ lên.

Trước kia vì sao bà ta lại hồ đồ như vậy? Coi một hài tử ngoan ngoãn như vậy thành sói mắt trắng chứ?

Buổi chiều Tiểu Thảo và Tiểu Hoa giúp bà ta rửa mặt và thân thể.

Vừa mới bắt đầu, Tiểu Hoa còn có chút sợ Chu bà tử, nhưng sau khi được Tiểu Thảo khuyên giải, an ủi, dần dần Tiểu Hoa cũng tự nhiên hơn một chút.

Nhìn thấy Tiểu Hoa ở nhà cũ trước kia vẫn luôn trầm mặc ít lời, hiện giờ trở nên hoạt bát sáng sủa, thi thoảng còn cười vui vẻ, tiếng cười của tiểu cô nương cũng dễ nghe như tiếng kêu của chim khách vậy.

Chu bà tử rất thích loại cảm giác này.

Nhưng bà ta càng cảm thấy thoải mái khi ở đây, thì trong lòng bà ta lại càng hổ thẹn với cả nhà Đại Sơn.

Nhớ tới những hành động, thái độ của mình với cả nhà Đại Sơn, bà ta lại hận không thể cho mình một cái bạt tai.

Trước kia đúng là bà ta đã sống trong thân chó rồi, lại đuổi một nhà nhi tử hiếu thuận như vậy đi, thậm chí không cho chúng một phân tiền nào.

Chỉ ở nhà Đại Sơn ngắn ngủi có mấy tháng thôi, vậy mà Chu bà tử cảm thấy được thời gian của bà ta không còn nhiều nữa, hai mắt cũng càng ngày càng không nhìn rõ.

"Thôn trưởng, cầu ngươi cứu nương của ta đi!" Chu Đại Sơn khẩn cầu nói.

"Dầu hết đèn tắt, vốn dĩ Chu nãi nãi nên mất mạng từ mấy tháng trước rồi, là ta thi châm mới khiến nãi nãi kéo dài tới hiện tại. Đại Sơn thúc, các ngươi nén bi thương đi!” Bộ Phàm lắc đầu.

"Cám ơn!" Chu bà tử dùng khí lực cuối cùng cố nặn ra hai chữ.

Mà hai chữ này là bà ta nói với Bộ Phàm.

Bà ta cảm thấy mấy tháng thời gian này chính là khoảng cuộc đời tuyệt vời nhất của bà ta, ít nhất cũng để cho bà ta biết vẫn còn có người nhớ thương lão bà tử như bà ta này.

Bộ Phàm gật đầu với Chu bà tử.

Đây là một câu cuối cùng của Chu bà tử.

Sau khi nói xong, Chu bà tử từ từ nhắm hai mắt lại.

Lúc ấy khi nghe tiếng khóc của cả nhà Đại Sơn, trong lòng Chu bà tử vừa hối hận vừa hổ thẹn.

Hối hận, vì sao lúc trước bà ta không đối xử tốt với cả nhà Đại Sơn.

Hổ thẹn, bởi vì rõ ràng bà ta đối xử không tốt với nhà bọn họ, vậy mà nhà bọn họ vẫn đối xử tốt với bà ta như thế.

Nếu có thể trở lại trước kia, vậy thì tốt rồi, bà ta nhất định sẽ đối xử tốt với cả nhà Đại Sơn.

Trong phòng Chu bà tử.

"Chúng ta đi thôi!"

Nhìn thấy từ khóe mắt Chu bà tử chảy xuống hai hàng lệ nóng, Bộ Phàm thu hồi hình ảnh thủy kính trước mặt do hắn huyễn hoá ra, tiếp theo hắn xoay người, thân hình bỗng nhiên biến mất.

Tiểu bạch lư và Hoả Kỳ Lân liếc nhìn nhau, chúng cũng biến mất khỏi phòng.

"Bộ Phàm, cảnh tượng vừa rồi là chuyện tương lai sẽ phát sinh của Chu bà tử hay những thứ này đều là một giấc mơ do ngươi chế tạo?"

Hoả Kỳ Lân vô cùng nghi hoặc. Trong hình ảnh thủy kính, chuyện của Chu bà tử đã diễn ra trong thời gian vài năm, nhưng trên thực tế ở trong hiện thực chỉ trải qua có nửa canh giờ.

"Ngươi nói thử xem!" Bộ Phàm ôm hai tay, nho nhã cười.

"Ta không biết mà!" Hoả Kỳ Lân có chút bực bội, nói: "Ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu!"

"Ngươi nói là thật thì nó là thật, ngươi nghĩ nó không có khả năng xảy ra thì nó sẽ không xảy ra. Chuyện tương lai ai có thể nói được rõ ràng?" Bộ Phàm cười cười, hắn chắp hai tay, sau đó biến mất trong bầu trời đêm.

Hoả Kỳ Lân gãi gãi đầu. Vấn đề ta muốn hỏi chỉ đơn giản cuối cùng thì nó là thật hay là giả thôi mà?

Nếu là thật thủ đoạn của Bộ Phàm kia thật sự sâu không lường được.

Phải biết rằng những tu sĩ Nhân tộc có thủ đoạn thông hiểu được chuyện quá khứ tương lai, chắc chắn không phải là những tu sĩ bình thường. Cho dù vị phụ thân là Yêu Vương kia của nó cũng không làm được.

"Còn nói mình không phải ẩn sĩ cao nhân, hiện tại đã bại lộ rồi!"

Hoả Kỳ Lân than thở một câu, trong mắt nàng thì Bộ Phàm này chính là tránh ở một thôn nhỏ rồi trang bức đây mà.

Bộ Phàm cũng không biết Hoả Kỳ Lân đang nghĩ cái gì.

Kỳ thật đối với những hình ảnh này của Chu bà tử, hắn cũng không thể phân biệt được nó là thật hay là giả.

Bởi vì tất cả khoảng thời gian này chính là do hắn thi triển một loại công pháp huyễn hóa ra.

Môn công pháp này là công pháp tu tiên mà lúc đầu hắn đã đạt được, tên nó là 【 Thiên Đạo Luân Hồi Công 】

Môn công pháp này không thích hợp để chiến đấu.

Nhưng dựa theo Thiên Đạo Luân Hồi Công miêu tả, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới cao thâm thì người luyện có thể xem được nhân quả, nhìn được quá khứ tương lai. Nhưng khi hắn nhìn thấy trong giấc mơ của Chu bà tử lại có hình bóng của hắn, hắn cảm thấy chuyện này thực kỳ lạ.

Nếu là tương lai vậy Bộ Phàm ở trong giấc mơ của Chu bà tử kia chắc chắn không biết đang bị hắn nhìn.

Hắn có chút không rõ ràng lắm, không biết những sự việc xảy ra trong mơ của Chu bà tử kia, rốt cuộc là thật, hay giả.

Hoặc là, thế giới mà hắn vừa nhìn thấy, chính là một thế giới nhỏ song song với thế giới của hắn.

Nhưng mà nói ra thì bộ dạng của Bộ Phàm ở trong mơ của Chu bà tử, nhìn đẹp trai đến hắn cũng thèm thuồng.

Nhưng mặc kệ thế nào, trải qua một giấc mơ này chắc hẳn Chu bà tử sẽ không còn đối xử tệ bạc với một nhà Chu Đại Sơn nữa.

"Có điều về sau, ta lại ít đi một nhiệm vụ quét kinh nghiệm!"

Bộ Phàm cũng không cảm thấy đáng tiếc, trong suy nghĩ của hắn có một số việc nên làm, cũng có một số việc không nên làm. Nếu phải làm nhất định sẽ không hối tiếc.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Bộ Phàm nhàn nhã cưỡi tiểu bạch lư đi dạo trong thôn, thật bất ngờ, hắn lại chạm mặt Tiểu Thảo và Tiểu Hoa đang tới đây tìm hắn.

"Thôn trưởng ca ca, ngươi mau cùng chúng ta về nhà, nhìn xem nãi nãi của chúng ta đi!"

Tiểu Thảo không kịp giải thích rõ ràng đã lôi kéo hắn về hướng nhà nàng.

"Tiểu Thảo, ngươi muốn ta đi cũng được, nhưng phải nói cho ta nghe nãi nãi của ngươi đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Bộ Phàm nghi hoặc, chẳng lẽ do tối hôm qua hắn vận công quá mạnh, khiến Chu bà tử chịu không nổi, mạng bay vù vù mất rồi?

"Nãi nãi của ta… Nãi nãi của ta…!"

Tiểu Thảo có chút không biết nên giải thích như thế nào, cho nên tiểu cô nương kể hết chuyện hồi sáng ra.

"Thôn trưởng ca ca, buổi sáng nãi nãi cho chúng ta lên bàn ăn điểm tâm, còn cho ta và Tiểu Hoa hai cái trứng gà, nhưng nãi nãi không cho Kim Bảo, nãi nãi còn đánh hắn nữa!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thảo tràn đầy hoảng sợ nói.

"Ừ, nãi nãi còn nói chúng ta không cần làm việc, ra ngoài chơi đi nữa. Nãi nãi khẳng định đã bị bệnh rồi." Tiểu Hoa ở bên cạnh, hóng theo hai người nói chuyện, cũng gật đầu, lên tiếng nói.

Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười.

Hoá ra hai tỷ muội này thấy Chu bà tử chuyển biến quá nhanh nên bị dọa sợ rồi.

"Các ngươi đừng lo lắng!"

Bộ Phàm an ủi hai tiểu nha đầu: "Nãi nãi của các ngươi chuyển biến như vậy là tốt mà!"

"Chuyển biến như vậy là tốt ư?" Hai tỷ muội Tiểu Thảo nghe vậy nhưng vẫn mơ hồ.

"Đúng vậy, có nghĩa là trước kia nãi nãi của các ngươi mắc một loại bệnh, hiện giờ hết bệnh rồi, tự nhiên sẽ tốt thôi!" Bộ Phàm dùng lời nói đơn giản để hai tiểu nha đầu có thể hiểu, giải thích cho chúng nghe.

"Thôn trưởng ca ca, như vậy nghĩa là từ nay về sau nãi nãi sẽ không đánh chúng ta nữa, có đúng không?" Tiểu Hoa bắt lấy trọng điểm nói.

"Có thể nói như thế!"

Bộ Phàm gật đầu. Thời điểm Chu bà tử bị người nhà xa lánh, chật vật, khổ sở nhất, chỉ có một nhà Chu Đại Sơn đồng ý nuôi nấng bà ta, cho dù Chu bà tử vô lương tâm đến mức độ nào cũng sẽ cảm động thôi.

"Nếu vậy thì tốt quá!” Tiểu Hoa đặc biệt vui vẻ.

Tiểu Thảo cũng không nhịn được nở nụ cười.

Nhìn thấy hai tiểu nha đầu vui tươi hớn hở rời đi, Bộ Phàm cười lắc đầu, niềm vui đối với những hài tử chỉ đơn giản như thế mà thôi.

Buổi chiều hắn gặp Chu bà tử ở trên đường.

"Tiểu thôn trưởng, ngươi muốn đi đâu vậy?"

Thật bất ngờ, Chu bà tử lại lên tiếng chào hỏi hắn.

"Hoá ra là Chu nãi nãi, con heo nhà Lão Trụ thúc bị bệnh, hắn gọi ta đi nhìn một cái." Bộ Phàm cười nói: "Chu nãi nãi, ngươi muốn đi đâu vậy?"

"Ta đi dâng hương cho lão nhân nhà ta!" Chu bà tử cười nói: "Không nói chuyện với ngươi nữa. Hôm nào ngươi rảnh thì qua nhà Chu nãi nãi ta uống trà nhé!"

"Vâng!" Bộ Phàm gật đầu.

Nhìn thấy Chu bà tử mặt mày hồng hào rời đi, trong lòng hắn có chút cảm thán. Quả nhiên người đã trải qua sinh tử sẽ thay đổi, ngay cả tính tình cũng biến hoá theo.

Nhưng mà, Chu bà tử lại đi dâng hương cho lão nhân nhà bà ta.

Hay là bà ta nghĩ giấc mơ tối hôm qua là Chu lão nhân báo mộng?

Phía sau núi.

"Lão nhân, tối hôm qua ta đã có một giấc mơ dài, thật dài. Trong mơ ta còn đuổi cả nhà Đại Sơn rời đi..."

Chu bà tử quỳ gối trước phần mộ Chu lão nhân, vừa đốt tiền giấy tiền vàng vừa kể hết những chuyện xảy ra trong mơ. Nói xong lời cuối cùng bà ta không kìm được rơi lệ đầy mặt.

"Vốn dĩ ta chỉ nghĩ đó là một giấc mơ, thế nhưng sau đó nghĩ lại ta mới phát hiện giấc mơ kia thực sự quá chân thật."

Bà ta vẫn nhớ như in khoảnh khắc lúc bà ta hấp hối kia.

Lại nghe rõ mồn một tiếng khóc đau thương của cả nhà Đại Sơn. Từ đáy lòng bà ta đều là hối hận. Hối hận vì tại sao bà ta chưa từng đối tốt với cả nhà Đại Sơn, dù chỉ một lần.

Lúc đó bà ta chợt nhận ra. Từ khi Đại Sơn sinh ra đến khi lớn lên, rồi cưới thê tử có thêm hai khuê nữ, bà ta chưa từng đối tốt với nhi tử một lần nào, ngược lại càng ngày càng khắc nghiệt với hắn hơn.

Nhưng mặc kệ bà ta đánh hắn như thế nào, mắng hắn như thế nào, Đại Sơn vẫn như trước hết sức vâng lời bà ta, đơn giản vì bà ta là mẫu thân của hắn. Hiểu được điều này, từ tận đáy lòng bà ta lại càng hối hận không thôi.

Cuối cùng bà ta còn khẩn cầu với ông trời.

Nếu có thể trở lại trước kia, nhất định bà ta sẽ đối xử thật tốt với cả nhà Đại Sơn.

Cũng không biết có phải những lời này có tác dụng hay không.

Tới thời điểm bà ta tỉnh lại, bà ta lại phát hiện ra mình thật sự đã trở về trước kia.

Trở lại lúc bà ta còn chưa đuổi cả nhà Đại Sơn đi.

Vốn dĩ bà ta còn tưởng tất cả chỉ là giả. Những hình ảnh này là thứ bà ta tưởng tượng ra trước khi chết, thậm chí bà ta còn dùng tay cấu mình một cái, lúc đó bà ta mới phát hiện ra tất cả đều là thật.

Sau đó bà ta lại mơ hồ.

Bà ta không phân biệt rõ, những gì mình vừa trải qua là mơ hay những thứ trước mặt mình mới là mơ.

Cho đến khi thê tử của Đại Sơn giặt hỏng quần áo, Chu bà tử mới phát hiện những thứ này không phải mơ, đây là sự thật.

Trong trí nhớ khi thê tử Đại Sơn giặt hỏng bộ quần áo mà bà ta thích nhất, bà ta đã tức giận đến nỗi lấy chổi đánh cả nhà bọn họ.

"Không cần biết đây có phải mơ hay không. Ta chỉ biết rằng, một đời này, lão bà tử ta nhất định sẽ bồi thường cho các ngươi."

Đây là lòng tin của Chu bà tử. Có lẽ đây thật sự là một giấc mơ, cũng có lẽ ông trời muốn bà ta bồi thường cho cả nhà Đại Sơn cho nên mới để bà ta mơ một giấc như thế.

Giữa không trung, sau khi nghe thấy Chu bà tử tỉnh ngộ, Bộ Phàm chắp tay, sau đó xoay người biến mất không thấy.

【 Ngươi đã thay đổi một nãi nãi có bản tính cực phẩm, ban thưởng: Luyện Khí Bách Khoa Đại Toàn】

Như vậy cũng có ban thưởng sao?

Bộ Phàm có chút há hốc mồm.

Hắn trợ giúp một nhà Chu Đại Sơn cũng không vì muốn được ban thưởng, chỉ đơn thuần muốn làm tốt nhiệm vụ của thôn trưởng mà thôi.

Nhưng mà có ban thưởng cũng tốt.

Có điều hệ thống ban thưởng cho hắn cuốn Luyện Khí Bách Khoa Đại Toàn này để làm gì?

Rõ ràng hệ thống có thể ban thưởng pháp bảo, linh bảo, còn cần hắn phải luyện khí làm gì nữa? Thời gian đó để dành đi quét nhiệm vụ không thơm hơn sao?

"Quên đi, có vẫn tốt hơn là không có!"

Bộ Phàm lựa chọn học tập Luyện Khí Bách Khoa Đại Toàn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play