Tất cả thôn dân đều biết Chu bà tử luôn không chào đón người một nhà Chu Đại Sơn, nhưng họ không thể nào nghĩ tới Chu bà tử lại muốn bán đi tôn nữ ruột của mình.

"Các ngươi thì biết cái gì? Ta để cho Tiểu Thảo và Tiểu Hoa đi làm nha hoàn cho nhà phú thương trên trấn chẳng lẽ không tốt sao? Mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt, mỗi bữa còn có thịt ăn, các nàng chính là đi hưởng phúc đó!" Chu bà tử không phục, bà ta lên tiếng giải thích.

"Chu nãi nãi, ta không biết trên trấn có nhà phú hộ nào mới tới, còn tuyển nha hoàn giá cả cao như vậy!" Bộ Phàm cười lạnh nói.

"Nhưng mà ta biết có một nơi rất phù hợp với Chu nãi nãi, cũng mới tới trên trấn, hơn nữa giá cả cao hơn, thậm chí đãi ngộ tốt hơn nữa!"

"Thôn trưởng, là chỗ nào vậy?" Có thôn dân hiếu kỳ nói.

"Di Hồng lâu ở trên trấn!" Bộ Phàm lấy giọng nói bình thản nói.

Tất cả thôn dân đều hoảng sợ.

Nữ nhân và hài tử có lẽ không biết Di Hồng lâu là nơi thế nào, nhưng mấy hán tử ít nhiều gì cũng có nghe nói qua. Đây chính là nơi rất tốt, không đúng, đây không phải chỗ tốt lành gì.

Phu thê Chu Đại Sơn cũng bị doạ rồi, ngay cả sắc mặt của phu thê Chu Đại Xuyên cũng hơi đổi.

"Di Hồng lâu là gì!" Chu bà tử nghi hoặc.

"Di Hồng lâu chính là nơi chỉ cho phép nam nhân đi vào bên trong hưởng thụ!" Bộ Phàm chắp hai tay nói.

"Không có khả năng!" Tuy rằng cả đời Chu bà tử không ra khỏi thôn, nhưng bà ta cũng biết nơi chỉ cho nam nhân đi vào là nơi nào. Sắc mặt bà ta lập tức trở nên khó coi.

"Ngươi không tin có thể đi hỏi thăm. Vài ngày trước Di Hồng lâu vừa mở cửa, còn dán cái bảng, nếu nhà ai không nuôi nổi nữ nhi, cứ bán nữ nhi cho các nàng, bộ dáng ngày thường xinh đẹp là có thể bán được năm, sáu mươi lạng!" Bộ Phàm dùng âm thanh lạnh lùng nói.

"Năm, sáu mươi lạng?" Chu bà tử quay đầu thật mạnh, nhìn về phía phu thê Chu Đại Xuyên, nói: "Không phải các ngươi nói chỉ có hai, ba mươi lạng sao?"

"Chuyện này!"

Phu thê Chu Đại Xuyên không biết nên nói cái gì.

Chắc chắn có gian thương ở giữa muốn ăn chênh lệch đây.

"Đã biết Di Hồng lâu là nơi thế nào, còn muốn đem tôn nữ bán tới đó, Chu nãi nãi, các ngươi không cần mặt mũi, nhưng các hương thân trong thôn vẫn cần thể diện. Ngươi làm ra chuyện này, thử hỏi ngày sau các hương thân còn dám ra ngoài gặp người nữa không?" Bộ Phàm trầm giọng quát.

"Thôn trưởng nói đúng. Chu bà tử, ngươi cũng quá xấu xa rồi. Nơi như thế, ngươi cũng dám cho Tiểu Thảo và Tiểu Hoa đi!"

"Đúng vậy, nếu để cho người thôn khác biết chúng ta bán khuê nữ cho nơi dơ bẩn kia. Về sau người thôn nào dám ở lại chỗ chúng ta? Sau này cô nương thôn chúng ta còn lập gia đình kiểu gì nữa?"

"Đúng vậy, quá không hợp lý rồi!"

Trong lúc nhất thời trong lòng tất cả thôn dân đều khó chịu, nhà bọn họ cũng có khuê nữ, tôn nữ, nếu thanh danh của thôn trở nên ô uế, về sau ai dám lấy cô nương Ca Lạp thôn bọn họ nữa.

Giờ phút này, đáy lòng phu thê Chu Đại Sơn đều trở nên lạnh buốt.

Nếu không phải bọn họ khăng khăng một mực, chỉ sợ Tiểu Thảo và Tiểu Hoa sẽ bị bán tới nơi dơ bẩn kia, chịu sự chà đạp của nam nhân.

"Thôn trưởng, ngươi làm chủ cho ta, ta không cầu xin điều gì khác, chỉ mong muốn được ở riêng!"

Chu Đại Sơn quỳ gối trước mặt Bộ Phàm.

"Ngươi làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên." Bộ Phàm nói: "Ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ làm chủ cho ngươi!"

"Ngươi đúng là con sói mắt trắng không có lương tâm."

Chu bà tử tức giận đến mức run rẩy cả người. Bà ta vẫn cảm thấy bà ta không hề sai, bà ta chỉ không biết nơi kia là nơi nào mà thôi. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, bà ta vẫn chưa bán Tiểu Thảo, Tiểu Hoa mà.

Giờ phút này lòng Chu Đại Sơn đã nguội lạnh.

Có lẽ nương hắn thật sự không biết đó là nơi như thế nào, nhưng đại ca, đại tẩu của hắn chắc chắn biết. Đã biết vậy mà bọn hắn vẫn muốn đem Tiểu Thảo và Tiểu Hoa bán tới nơi đó.

Cái nhà như thế này, hắn không còn ở nổi nữa rồi.

Hắn sợ nếu ngày nào đó hắn vắng mặt, có lẽ thê tử và khuê nữ của hắn sẽ bị những người này bán đi.

"Ta không đồng ý!"

Chu bà tử sống chết cũng không đồng ý cho một nhà Chu Đại Sơn rời đi. Nhưng Bộ Phàm sẽ không cho Chu bà tử có cơ hội phản đối, hắn trực tiếp cho người gọi tộc trưởng Chu thị tới.

Phải biết rằng, tộc trưởng Chu thị rất có quyền uy trong tộc của mình.

Bởi vì chuyện Chu bà tử muốn bán tôn nữ làm náo loạn cả thôn. Hơn nữa nơi bán đi lại là Di Hồng lâu. Đúng là một hành động làm ô uế thanh danh của Chu thị.

Cho nên Chu tộc trưởng lên tiếng. Chu Đại Sơn nhất định phải ở riêng. Nếu như không phân được, hắn sẽ xoá tên tất cả người nhà Chu bà tử khỏi gia phả Chu thị, lúc này Chu bà tử mới bị buộc phải đồng ý cho nhi tử ra ở riêng.

Nhưng mà Chu bà tử có yêu cầu. Nếu muốn ở riêng, bà ta sẽ không cho một nhà Chu Đại Sơn bất cứ thứ gì hết, bằng không bà ta sẽ không đồng ý cho bọn họ ra ở riêng.

Vốn dĩ Bộ Phàm còn muốn tranh thủ chút gì đó cho người một nhà Chu Đại Sơn.

Nhưng lòng Chu Đại Sơn đã hoàn toàn nguội lạnh. Hắn chỉ muốn mang thê nữ rời khỏi cái nhà này. Hắn không nói thêm cái gì, hắn cũng không cần đồ vật này nọ, hắn chỉ muốn ở riêng.

Bộ Phàm đành phải đem một gian nhà lợp bằng cỏ tranh đã lâu không có người ở, làm chỗ trú chân cho người một nhà Chu Đại Sơn.

Bởi vì gian nhà lợp bằng cỏ tranh này đã lâu lắm rồi không có người ở, cho nên cỏ dại xung quanh cũng cao hơn nửa người rồi. Các hương thân thấy hoàn cảnh một nhà Chu Đại Sơn đáng thương, ở riêng cũng không được một món đồ vật nào, mọi người đều lại giúp Chu Đại Sơn quét tước gian nhà cỏ tranh.

Thậm chí một ít hương thân còn mang tới cho nhà bọn họ một ít gia cụ bằng gỗ như nồi, bát, gáo chậu… mà nhà người ta không dùng tới.

"Cám ơn thôn trưởng, cám ơn các vị hương thân!"

Sau khi rời khỏi nhà Chu bà tử, vẻ mặt Chu Đại Sơn vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ là giờ phút này, lệ từ hốc mắt hắn không kiềm chế được đã chảy ra.

Mỗi người đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa gặp phải chuyện quá mức thương tâm.

"Về sau nhớ sống cho tốt! Cố gắng chăm sóc cho thẩm và hai nàng Tiểu Thảo, Tiểu Hoa. Lúc trước, khi các nàng đi theo ngươi, sống không dễ dàng quá rồi!" Bộ Phàm an ủi một câu.

"Ta biết rồi!"

Chu Đại Sơn đưa tay lau nước mắt, hắn gật đầu thật mạnh.

Vốn dĩ Bộ Phàm cho rằng chuyện này đã kết thúc ở đây.

Không nghĩ đến chưa qua bao lâu, nhà Chu bà tử lại lần nữa náo loạn chuyện nhi tử muốn ra ở riêng.

Lần này người muốn ở riêng là hai huynh đệ Chu Đại Xuyên và Chu Đại Hà.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Từ khi không còn sức lao động miễn phí là người một nhà Chu Đại Sơn, hai nàng dâu nhà Chu bà tử lại là người quen thói lười biếng, khiến cho nhà bọn họ thường xuyên nảy sinh cãi nhau vì chuyện ai làm nhiều, ai làm ít.

Nói một cách khác, khi không có một nhà Chu Đại Sơn, mấy ngày qua nhà Chu bà tử không khác gì quốc đại phong tương. Có thể tóm tắt bằng một chữ: “Loạn."

Cuối cùng một nhà Chu Đại Hà cũng quyết định ra riêng, không muốn ở cùng đại phòng nữa, mà đại phòng cũng có ý tứ này.

"Thế nương ở nhà ai?" Chu Đại Hà hỏi.

"Đương nhiên là ở đại phòng chúng ta, có nương nào qua nhà tiểu nhi tử đâu?" Thê tử Chu Đại Xuyên ôm ngực nói.

"Ai nói không có, nương, ngươi theo chúng ta đi. Chúng ta sẽ chăm sóc chu đáo cho ngươi!" Thê tử Chu Đại Hà lấy bộ dáng nịnh nọt nói.

Vì tranh đoạt quyền phụng dưỡng Chu bà tử, Chu Đại Xuyên và Chu Đại Hà suýt chút nữa đã đánh nhau.

Không cần phải nói cũng biết, hiện giờ trong lòng Chu bà tử vô cùng thoải mái.

Nhìn xem đây là nhi tử của bà ta biết ơn công dưỡng dục của bà ta đấy, không giống như một nhà sói mắt trắng kia.

Trải qua một phen cân nhắc thiệt hơn, Chu bà tử cảm thấy bà ta vẫn nên để một nhà Chu Đại Xuyên phụng dưỡng thì hơn. Lúc đó một nhà Chu Đại Xuyên vui mừng khôn xiết.

Tới thời điểm chuẩn bị tách riêng, bởi vì gia sản một nhà Chu Đại Xuyên và một nhà Chu Đại Hà lại suýt chút nữa đánh nhau. Chu Đại Xuyên cảm thấy vì hắn chịu trách nhiệm phụng dưỡng Chu bà tử, cho nên phải chia cho hắn nhiều một chút. Nhưng Chu Đại Hà lại nghĩ rằng một nhà Chu Đại Xuyên đã được chia quá nhiều rồi.

Bởi vậy chuyện tách ra ở riêng của hai nhà này, ầm ĩ hồi lâu, cuối cùng mới giải quyết ổn thoả.

Vốn dĩ Chu bà tử cảm thấy cho dù đã ra ở riêng, nhưng hai nhi tử của bà ta vẫn kính trọng và hiếu thuận với bà ta như trước.

Chỉ là bà ta không nghĩ tới, vừa ra ở riêng được vài ngày, một nhà tiểu nhi tử Chu Đại Hà đã cảm thấy lúc ra riêng, bà ta chia tài sản không công bằng nên tỏ thái độ không hài lòng với bà ta.

Ngay cả đại nhi tử cũng vậy.

Nhà bọn họ nghĩ rằng vì bọn họ phụng dưỡng bà ta nên phải chia cho bọn họ nhiều tài sản hơn. Thế mà Chu bà tử vốn quản lý việc trong nhà lại chia đại đa số bạc cho một nhà Chu Đại Hà. Cũng vì lẽ đó mấy người này cứ liên tục cạnh khoé bà ta.

"Tại sao cơm chiều chỉ có những thứ này?" Chu bà tử nhìn thấy mấy cái bánh bao trên bàn, có chút không hài lòng nói.

"Nương, ngươi để lại nhiều bạc như thế cho tam phòng. Đại phòng chúng ta chỉ được chia một chút bạc. Hiện tại có bánh bao mà ăn đã tốt lắm rồi, về sau chỉ sợ ngay cả bánh bao cũng không có mà ăn đâu!" Vợ Chu Đại Xuyên quái gở nói.

"Một chút bạc sao? Đó là hơn ba mươi lượng cơ mà, còn chưa đủ mua chút thịt ăn hay sao?" Chu bà tử giận dữ.

"Nương, ngươi không biết rồi, về sau Kim Bảo còn phải học tư thục, phải cưới thê tử, chút tiền ấy làm sao mà đủ được!" Thê tử Chu Đại Xuyên nói như nhả từng chữ một.

"Không phải ta đã chia cho nhà các ngươi một nửa đất rồi sao? Chỗ đất đó cũng đủ cho Kim Bảo, Ngân Bảo cưới vợ rồi!" Chu bà tử tức giận đến mức đầu óc cũng mơ màng.

"Mới có một nửa đất thì làm được cái gì chứ? Ta nói nương này, ngươi ở đây không vừa ý cái này lại chướng mắt cái kia. Hơn nữa ngươi thương tiểu nhi tử của ngươi như vậy, sao lúc trước ngươi không qua nhà bọn họ mà ở?"

Trước kia Chu bà tử quản lý mọi chuyện trong nhà, thê tử Chu Đại Xuyên còn có thể kiêng kị một ít. Hiện giờ đã ra riêng, nàng ta mới là người quản mọi chuyện, nàng ta cần gì phải kiêng kị nữa.

"Ngươi... Ngươi... Ta sẽ bảo Đại Xuyên bỏ ngươi, ngươi là nữ nhân chanh chua!" Chu bà tử giận dữ tới run rẩy cả người, bà ta đưa ngón tay, run run chỉ vào thê tử Chu Đại Xuyên.

"Nương, nếu ngươi cảm thấy nhà tiểu đệ không tồi, vậy ngươi qua nhà bọn họ ở đi, nhà của chúng ta chỉ có vậy mà thôi." Chu Đại Xuyên nãy giờ vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, bây giờ mới nói.

"Ngươi ngươi!"

Chu bà tử không nghĩ tới Chu Đại Xuyên lại nói như vậy, bà ta vô cùng tức giận.

"Được được được, ta sẽ qua nhà Đại Hà!"

Chu bà tử giận dữ đến mức bà ta lập tức đứng dậy bước đi.

Thế nhưng khi tới nhà Chu Đại Hà, thê tử Chu Đại Hà cũng tràn đầy oán hận với Chu bà tử.

Nhà bọn họ chỉ được một chút bạc, ngay cả phòng ở cũng không được chia, mà đại phòng được lợi lớn như thế, còn muốn để cho bọn họ phụng dưỡng Chu bà tử.

"Nương, lúc trước đã nói rõ ràng, là một nhà đại phòng phụng dưỡng ngươi. Tại sao ngươi lại đến nhà chúng ta?" Thê tử Chu Đại Hà không chút khách khí nói.

Trong lòng Chu bà tử vốn đã không thoải mái, bà ta lập tức kể hết mọi chuyện ở nhà Chu Đại Xuyên ra.

"Thật đáng giận, lúc trước thì không nói hiện giờ lại nói như vậy!" Chu Đại Hà tức giận: "Nương, ngươi yên tâm, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi."

Trong lòng Chu bà tử cực kỳ vui vẻ, bà ta nghĩ rằng chỉ có tiểu nhi tử của bà ta ngoan ngoãn.

Cứ như vậy, một nhà Chu Đại Hà mang theo Chu bà tử đi tới nhà Chu Đại Xuyên đòi công bằng.

"Đại ca, hôm đó ở trước mặt tộc trưởng ngươi đã đồng ý rồi, từ nay là ngươi tới phụng dưỡng nương. Sao bây giờ ngươi lại đổi ý?" Chu Đại Hà lớn tiếng hỏi.

"Ta đúng là đã phụng dưỡng nương, thế nhưng nương không hài lòng, ta có thể làm gì đây?" Chu Đại Xuyên hỏi ngược lại.

"Các ngươi được nhiều chỗ tốt như vậy, lại cho nương ăn bánh bao, các ngươi còn cho là đúng sao?" Chu Đại Hà nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play