Đừng nghĩ bà ta ở trong thôn ngang ngược như vậy, thực ra trong lòng bà ta rất rõ ràng trong thôn người nào có thể đắc tội, còn người nào thì không.

Mà tiểu thôn trưởng này chính là người không thể đắc tội nhất trong số những người không thể đắc tội.

Cũng không phải vì thân phận thôn trưởng của Bộ Phàm, mà Bộ Phàm là lang trung duy nhất trong thôn, y thuật lại không kém hơn chút nào so với lang trung trên trấn.

Nhà ai chẳng có bệnh đau đầu nhức óc, Chu gia cũng không ngoại lệ.

Sau này Chu bà tử cũng sẽ có bệnh nặng, tật nhẹ, còn phải trông cậy vào tiểu thôn trưởng Bộ Phàm này tới cứu mệnh.

"Ngoại trừ Kim Bảo nhìn thấy Tiểu Thảo, Tiểu Hoa trộm trứng gà, còn ai nhìn thấy nữa không?"

Bộ Phàm đưa mắt nhìn vào mấy hài tử khác của nhà Chu lão tứ. Những hài tử này đều tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình. Sợ rằng nếu thật sự có đứa nào nhìn thấy người trộm trứng gà, chúng cũng không nói ra.

Xem ra nhà Chu lão tứ này cũng thối nát từ gốc rễ rồi.

"Thôn trưởng ca ca, chúng ta không có, chúng ta không có ăn trộm trứng gà." Hốc mắt Tiểu Thảo đều đỏ hoe, nước mắt như tiền rơi, cứ thi nhau rơi xuống.

"Ca ca hiểu được!" Bộ Phàm sờ sờ đầu Tiểu Thảo, nhìn về phía Chu bà tử, nói: "Chu nãi nãi, sáng nay các ngươi có ăn trứng gà hay không?"

"Không có!" Chu bà tử lắc đầu.

"Vậy là được rồi!" Bộ Phàm gật đầu, bỗng nhiên hô lớn một tiếng, "Tiểu Hoàng!"

Tiếng hô này, nói lớn cũng không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, ít nhất cũng khiến cho thôn dân chung quanh hoảng sợ.

Đúng lúc ấy, từ xa xa cuồn cuộn nổi lên một trận cát bụi, một con lừa và một con chó vội vàng chạy tới giống như một cơn gió.

Loại tốc độ này của tiểu bạch lư và Hoả Kỳ Lân, thôn dân cũng tập mãi thành thói quen rồi. Nhưng nếu có người bên ngoài nhìn thấy một màn này, chỉ sợ bọn họ cả kinh tới mức cằm cũng rớt xuống đất.

"Tiểu thôn trưởng, ngươi đây là?"

Thấy Hoả Kỳ Lân lại đây, Chu bà tử coi như hiểu được. Chuyện trang sức lần trước cũng do Hoả Kỳ Lân giúp bà ta tìm về.

"Tiểu Hoàng, ngươi ngửi một cái, xem trên người Tiểu Thảo và Tiểu Hoa có mùi trứng gà hay không?"

Bộ Phàm không để ý tới lời của Chu bà tử, hắn chỉ vào Tiểu Thảo, Tiểu Hoa, sau đó phân phó.

Hoả Kỳ Lân cũng không nói nhảm, nó đi tới trước mặt Tiểu Thảo, Tiểu Hoa. Trước kia Tiểu Thảo, Tiểu Hoa đã chơi đùa cùng Hoả Kỳ Lân rồi, nên chúng không hề sợ hãi Hoả Kỳ Lân.

Sau khi dùng mũi ngửi trên người Tiểu Thảo và Tiểu Hoa, Hoả Kỳ Lân lắc đầu.

"Vậy ngươi đi ngửi những người khác, xem trên người ai có mùi trứng gà!"

Bộ Phàm lại chỉ về hướng những người khác của Chu gia.

Hoả Kỳ Lân không nói hai lời, đi tới trước mặt người của Chu gia ngửi, cuối cùng nó dừng lại trước mặt Chu Kim Bảo. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Kim Bảo nháy mắt biến thành trắng bệch, hắn dùng sức khua đôi tay.

"Ngươi tránh ra cho ta."

Nhưng Hoả Kỳ Lân vẫn không đi, ngược lại nhìn về phía Bộ Phàm, Bộ Phàm hiểu được nó đang có ý gì.

"Trên người hắn có mùi trứng gà?" Bộ Phàm cười nói.

Hoả Kỳ Lân gật đầu.

Lần này, thôn dân chung quanh đều ồ lên.

Hoá ra trứng gà là do Kim Bảo ăn vụng, sau đó hắn đổ tội cho hai đường muội.

"Ta không có, trứng gà là do Tiểu Thảo, Tiểu Hoa ăn vụng, không phải ta." Chu Kim Bảo đánh chết cũng không thừa nhận, hắn còn hung dữ lấy chân đá Hoả Kỳ Lân.

"Đá chết ngươi, con chó chết!"

Hoả Kỳ Lân làm sao có thể để cho hắn đá, một cái đuôi quấn lấy chân Chu Kim Bảo, Chu Kim Bảo không thể đứng vững nữa, trực tiếp té lăn trên đất.

"Oa oa! Nãi nãi, con chó này bắt nạt ta!"

Chu Kim Bảo lập tức nằm trên mặt đất gào khóc.

"Tôn tử ngoan của ta.”

Chu bà tử đau lòng muốn chết, vội vàng ôm Chu Kim Bảo vào trong ngực.

Thôn dân chung quanh nhìn thấy một màn này, lắc đầu, đều chỉ trích Chu bà tử.

Bọn họ cảm thấy Chu bà tử rất kỳ cục. Lúc tưởng tôn nữ lấy trộm trứng gà, bà ta hận không thể đánh chết chúng. Hiện giờ chân tướng rõ ràng, là tôn tử lấy trộm trứng gà, vậy mà bà ta lại đau lòng không chịu nổi.

"Làm sao vậy? Trứng gà là của nhà chúng ta, ta muốn cho ai ăn thì cho người đó ăn. Các ngươi quản được sao? Hơn nữa gần đây hài tử Kim Bảo gầy đi, ăn mấy quả trứng gà bồi bổ cơ thể thì có làm sao?"

Chu bà tử cũng mặc kệ người khác bàn tán như thế nào, bà ta chống thắt lưng, phản bác lại những âm thanh xôn xao của thôn dân chung quanh.

Kim Bảo gầy sao? Nhóm thôn dân như dính phải một cơn gió lạnh.

Mấy người bọn họ nhìn thân thể mập mạp của Kim Bảo, lại nhìn thân thể khô quắt, gầy gò của Tiểu Thảo và Tiểu Hoa, thân thể chúng giống như một trận gió thổi qua là có thể thổi bay đi mất.

Tuy rằng có bất công, nhưng cũng không nên thiên vị đến như vậy chứ?

Nhưng mà, đây là chuyện nhà Chu lão tứ, Bộ Phàm cũng không dám xen vào.

【 Hoàn thành Rắc rối của nhà Chu bà tử】

【 Nhiệm vụ ban thưởng: 30000 điểm kinh nghiệm X2】

【 Thái Ất Kim Thân Quyết thăng cấp 】

【 Hàng Long Phật Ấn thăng cấp 】

【 Đại Lực Kim Cương Chưởng thăng cấp 】

"Được rồi, được rồi, đều tản ra đi, vây quanh nhà người khác như vậy còn ra thể thống gì!"

Bộ Phàm vẫy tay, nhóm thôn dân cũng hiểu được không còn gì để nhìn nữa, bọn họ đều rời đi.

"Cám ơn thôn trưởng!"

Trước khi hắn rời đi, chỉ có một nhà Chu Đại Sơn tiễn hắn ra ngoài sân.

"Cám ơn thôn trưởng ca ca!"

Tiểu Thảo và Tiểu Hoa đồng thời cảm kích nói.

"Không có gì, đây là việc ta phải làm, về sau có chuyện gì nhớ phải đến tìm ca ca!"

"Vâng, Tiểu Thảo nhớ rồi!"

Bộ Phàm ôn nhu cười, sờ đầu hai tiểu nha đầu. Sau đó, hắn nhìn về phía Chu Đại Sơn, nói: "Đại Sơn thúc, chuyện lúc trước ta nói với ngươi, đã suy nghĩ đến đâu rồi?"

Sắc mặt Chu Đại Sơn khó xử.

"Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ nghĩ cách để ngươi tách ra ở riêng. Như vậy người một nhà các ngươi cũng có thể tự mình sinh sống. Đại Sơn thúc, ngươi có một đôi tay mạnh mẽ, không sợ nuôi không nổi thê nữ của ngươi!"

Chu bà tử có chút trọng nam khinh nữ, nhưng Chu Đại Sơn lại đối xử vô cùng tốt với hai khuê nữ, chỉ là hắn quá mức ngu hiếu, cái gì cũng nghe theo lời mẫu thân.

Vợ Đại Sơn lại là người không có chủ kiến, nghe Bộ Phàm nói như vậy nàng chỉ cúi đầu, không nói lời nào.

Tiểu Thảo và Tiểu Hoa mở to đôi mắt ngập nước nhìn về phía Chu Đại Sơn.

"Thôn trưởng, trước đây khi phụ thân ta qua đời, hắn đã dặn đi dặn lại ta, không thể tách ra!"

Chu Đại Sơn cúi đầu, không dám nhìn Bộ Phàm.

Bộ Phàm cũng không thể nói gì hơn.

Phụ thân của Chu Đại Sơn là dạng người gì hắn cũng có chút hiểu biết, chính là một lão đầu tử thông thái rởm.

Hắn chỉ đọc sách thánh hiền được vài năm, thế mà luôn dùng cái gì chi, hồ, giả, dã, đạo lý lớn ra để răn dạy người khác.

Nhưng mà Chu Đại Sơn này cũng quá ngu hiếu.

Hay là xem nhiều nhị thập tứ hiếu rồi?

Chôn phụ phụng mẫu? Nằm băng cầu lý?

Chẳng nhẽ thật sự muốn đến lúc thê nữ của hắn đều bị Chu gia hại chết hắn mới vừa lòng?

Đã không nói nổi Chu Đại Sơn, thê tử của hắn càng không thể.

Nhà mẹ đẻ của thê tử Chu Đại Sơn là một gia đình trọng nam khinh nữ điển hình. Trước khi gả cho Chu Đại Sơn, mỗi ngày thê tử Chu Đại Sơn cũng phải đi sớm về tối làm việc.

Theo tư tưởng nhà mẹ đẻ của nàng, nữ nhân vốn nên làm việc cả ngày lẫn đêm, như vậy mới không bị nhà phu quân ghét bỏ.

Cũng vì thế mà tuổi Tiểu Thảo và Tiểu Hoa còn nhỏ, trời còn chưa sáng đã phải thức dậy làm việc.

Phu thê nhà này không thể cứu nổi nữa, chỉ đáng thương cho hai tiểu hài tử là Tiểu Thảo và Tiểu Hoa.

Bộ Phàm không đành lòng.

Nói ra thì thật ra thái độ làm người và tính tình của phu thê Chu Đại Xuyên cũng không tệ, có chút thật thà, giản dị của người nông dân, chỉ là quá ngu muội.

"Các ngươi vẫn nên đi về trước đi!"

Bộ Phàm tạm biệt người một nhà Chu Đại Sơn, sau đó hắn cưỡi tiểu bạch lư chậm rì rì rời khỏi.

"Bộ Phàm, Nhân tộc các ngươi thật kỳ quái, rõ ràng đều là hài tử do mình sinh ra, vì sao không đối xử giống nhau?" Hoả Kỳ Lân nghiêng đầu nhìn về phía Bộ Phàm nói.

"Có lẽ vậy mới chính là con người!" Bộ Phàm nói.

Hoả Kỳ Lân lại càng không hiểu được, nhưng nó cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Sau khi về đến nhà, Hoả Kỳ Lân bị chấn kinh.

"Chuyện gì thế này? Tại sao linh khí lại trở nên nồng đậm như vậy?"

Ở trong thôn đã lâu, Hoả Kỳ Lân cũng hiểu được một chút tiếng địa phương, chỉ là thấy Hoả Kỳ Lân trong bộ dáng một con chó lại mở miệng nói, khiến người ta cảm thấy hơi kỳ cục.

"Này, nơi này có trận pháp!"

Hình như Hoả Kỳ Lân đã nhận ra cái gì, nó kinh ngạc quay sang Bộ Phàm nói: "Ngươi là Trận Pháp sư?"

"Ngươi nói xem?" Bộ Phàm cười nói.

Hai mắt Hoả Kỳ Lân đều sáng lên, Trận Pháp sư ở địa bàn Nhân tộc cũng khá nhiều, nhưng trong Yêu tộc thì Trận Pháp sư chính là loại chức nghiệp vô cùng khan hiếm.

"Nếu ngươi là Trận Pháp sư, vì sao lúc trước không bày trận pháp?" Hoả Kỳ Lân có chút oán giận nói.

Bộ Phàm cũng sẽ không nói hắn vừa thăng cấp lên Trận Pháp đại sư. Vì tránh cho mình xấu hổ, hắn vội ho một tiếng.

"Ta chỉ muốn khảo nghiệm ngươi, xem ngươi có thích hợp ở lại đây hay không. Hiện giờ ngươi đã thông qua khảo nghiệm. Vì vậy ta mới bày Tụ Linh trận pháp, để khi không có việc gì làm thì cho ngươi tu luyện."

"Ta cảm thấy ngươi có chuyện gì đó giấu giếm ta!" Hoả Kỳ Lân dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, nói: "Có phải tu vi của ngươi lại tăng hay không?"

"Ấy, làm sao mà ngươi biết được?"

Bộ Phàm tò mò. Hắn vẫn đang dùng Liễm Tức Thuật. Giờ phút này trên người hắn không có một tia linh lực nào, không khác gì một người bình thường. Không biết tại sao Hoả Kỳ Lân lại biết chuyện hắn vừa đột phá.

"Cảm giác! Ta cảm giác mình đánh không lại ngươi!" Hoả Kỳ Lân buồn bực nói.

Nó vẫn cảm thấy tu sĩ Nhân tộc trước mắt rất cổ quái, hắn không hề bế quan mỗi ngày giống như những tu sĩ khác.

Cả ngày, nếu không phải giúp phàm nhân này thì lại giúp phàm nhân kia, toàn bận rộn những chuyện nhỏ nhặt linh tinh.

Rõ ràng hắn toàn làm những chuyện vớ vẩn như thế, vậy mà tu vi lại tăng.

Có thiên lý nữa không?

Hơn nữa tu sĩ nhân loại này còn là một Trận Pháp sư!

Hay tu sĩ nhân loại trước mắt là một vị đại năng nào đó?

Phụ thân thường nói với nó, tu sĩ nhân loại có cảnh giới càng cao bọn họ lại càng thích che giấu tu vi, nói đây là trang (bức) gì đó. Lúc ấy nó còn nhỏ nghe không hiểu.

Có thể chính là từ mà tu sĩ nhân loại thường nói, gọi là cái gì mà phản phác quy chân.

Phụ thân nó còn nói, khi ở cùng những người bình thường, lỡ như gặp được một tên khất cái, hoặc một lão nhân mù, hay là một lão nhân quét rác, dù ở bất kỳ đâu, cũng phải cẩn thận một chút.

Bởi vì nói không chừng những người này chính là tu sĩ nhân loại có thực lực đỉnh cao.

Mỗi khi nhắc tới việc này, phụ thân nó luôn lộ ra bộ dáng căm thù đến tận xương tuỷ. Hoả Kỳ Lân cảm thấy nhất định phụ thân nó đã trải qua một chuyện bí mật gì đó, không muốn người khác biết.

"Suy nghĩ cái gì đó?"

Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch này của Hoả Kỳ Lân, Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười. Chẳng lẽ nó bị lời này của hắn doạ sợ rồi?

Lại nói tiếp, Hoả Kỳ Lân ở đây cũng giúp được cho hắn không ít chuyện, làm cho hắn thu hoạch được không ít điểm kinh nghiệm.

"Ta cảm thấy ngươi có gì đó rất cổ quái, ngươi nói xem, có phải ngươi là tu sĩ rất lợi hại trong Nhân tộc không?"

Từ trước đến nay, Hoả Kỳ Lân sẽ không đoán mò, chỉ là tính tình của nó khá hồn nhiên, cũng có nghĩa là nghĩ gì sẽ nói nấy.

"Tại sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy?" Bộ Phàm cười nói.

"Phụ thân ta nói, tu sĩ lợi hại nhất cũng không phải người trong môn phái, mà là những người thích che giấu tu vi, sau đó tránh ở nơi nào đó, cải trang thành một tên khất cái, hoặc một lão nhân quét rác!" Hoả Kỳ Lân nghiêm túc nói.

Bộ Phàm nghe được mà sửng sốt.

Tên khất cái? Lão nhân quét rác?

Quả nhiên mặc kệ ở đâu trong thế giới nào, những người này cũng không thể coi thường.

"Đừng đoán mò nữa. Ta mà có thực lực đó thì đã sớm ra ngoài ngao du rồi!"

Bộ Phàm vỗ Hoả Kỳ Lân, chỉ có tu luyện tới cảnh giới cao nhất của thế giới này thì mới có tư cách ra ngoài.

"Ngao du? Đó là gì?" Hoả Kỳ Lân nghiêng muốn lệch cả đầu.

"Chính là đi chơi đó!" Bộ Phàm giải thích.

Hoả Kỳ Lân cảm thấy nó đã hiểu được, nhưng lại giống như không rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play