Không biết qua bao lâu.
Sắc mặt Bộ Phàm nghiêm túc đi ra từ trong quyết đấu mô phỏng, vừa rồi hắn mới tiến hành quyết đấu cùng với Giải đạo nhân, vậy mà hao hết tất cả kỹ năng, pháp bảo thì hắn mới miễn cưỡng chiến thắng được.
Tên Giải đạo nhân này có ít đồ vật.
Tụ Hồn Đỉnh kia lúc trước được hắn cho rằng không có tác dụng gì, ở dưới sự điều khiển của Giải đạo nhân, vô số quỷ hồn xông ra từ Tụ Hồn Đỉnh, to lớn tựa như khói đen, ùn ùn đánh tới.
Để thu thập nhiều quỷ hồn như vậy, cũng không biết tên Giải đạo nhân đó đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý.
Đấy có lẽ chính là một mặt tàn khốc của Tu Tiên giới.
Sau này hắn phát hiện Thương Hải Kiếm Pháp vậy mà lại không có một chút tác dụng nào với đám quỷ hồn này.
Nhưng mà Thương Hải Kiếm Pháp vô dụng, Hàng Long Phật Ấn lại có thể khắc chế đám quỷ hồn này.
Trận quyết đấu mô phỏng này, có thể nói đánh tới trời đất u ám.
Nếu như lúc trước hắn gặp phải Giải đạo nhân có thực lực đỉnh phong này, đừng nói là đánh giết đối phương, có thể bảo vệ tính mạng là tốt lắm rồi.
Chỉ là từ trong trận quyết đấu với Giải đạo nhân, hắn lại ý thức rõ ràng được khuyết điểm của hắn.
Sau đó lại bắt đầu tiến hành quyết đấu với Giải đạo nhân.
Lần này đánh giết Giải đạo nhân không còn tốn sức như lần đầu, thời gian tiêu hao cũng ít hơn rất nhiều so với lần trước nhưng Bộ Phàm vẫn còn không hài lòng.
Hôm nay sẽ không làm nhiệm vụ không nữa, liền chơi với tên Giải đạo nhân này vậy.
Lần thứ ba.
Lần thứ tư.
Lần thứ năm.
Trong từng trận quyết đấu, kinh nghiệm thực chiến của Bộ Phàm tăng lên một cách điên cuồng.
Thời gian sau đó Bộ Phàm vừa làm nhiệm vụ vừa dành thời gian rảnh tiến hành quyết đấu với Giải đạo nhân.
Mặc dù thường xuyên quyết đấu với cùng một người, đánh lâu có phần nhàm chán nhưng hết cách rồi, ai bảo trong thanh hảo hữu của hắn chỉ có một đối thủ có thực lực không tệ như vậy.
Nháy mắt.
Một tháng trôi qua.
Hôm nay nhà Hắc thúc làm tiệc đầy tháng, mời rất nhiều người trong thôn đi nhà ăn tiệc, đương nhiên Bộ Phàm cũng nhận được thiệp mời, ừm, còn có nhắc nhở nhiệm vụ nữa.
Ăn tiệc rượu xong, sau khi thu được kinh nghiệm, Bộ Phàm đi về nhà ngay.
Vừa đi vừa tính toán, trong thôn có nhà ai cần hỗ trợ thứ gì.
Nhưng vừa tới nhà, chỉ thấy vườn rau trong nhà bị đạp đến mức bừa bãi lộn xộn, rau quả vụn vặt nằm đầy đất, lúc này sắc mặt hắn không xong.
Lấy tu vi bây giờ của hắn, dù cho không ăn ngũ cốc hoa màu cũng sẽ không thấy đói, nhưng có một vài thứ hắn ta trồng không phải vì ăn mà là hứng thú từ trong xương.
"Đây không phải người làm, chẳng lẽ là súc sinh nhà ai chạy tới, làm hỏng vườn rau nhà ta? Vậy thì là nhà ai chứ?"
Nhặt một chiếc lá rau như bị chó gặm lên, trong sân đầy dấu chân, Bộ Phàm khẽ chau mày, nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ.
"Chẳng lẽ là?"
Ý nghĩ này vừa nổi lên, Bộ Phàm vội vàng chạy tới chỗ phòng chính.
Cửa lớn phòng chính mở ra.
Đi vào phòng chính, Bộ Phàm nhìn về nơi hẻo lánh, chỉ thấy chỗ cất giữ Tiên trứng bây giờ không còn vật gì, nhưng hắn vẫn lờ mờ nhìn thấy một ít mảnh vỏ trứng.
"Có vẻ Tiên thú trong Tiên trứng đã nở, còn ăn luôn cả vỏ trứng." Bộ Phàm biết có một ít động vật sinh ra sẽ ăn hết vỏ trứng để bổ sung dinh dưỡng.
"Cũng chẳng biết con Tiên thú đó đi ra ngoài chưa nữa, nếu hù dọa thôn dân cũng sẽ không hay!"
"Đói! Đói! Đói!"
Ngay lúc này, một âm thanh cổ quái truyền đến.
Vị trí là phòng bếp, Bộ Phàm không cần suy nghĩ chạy ngay tới phòng bếp.
Vừa vào phòng bếp, đập vào mi mắt chính là một con lừa nhỏ bộ lông trắng tuyết đang ăn lương thực nhà hắn.
"Con lừa?"
Bộ Phàm lộ vẻ ngẩn ngơ.
Con tiểu bạch lư này sẽ không phải là Tiên thú đi ra từ Tiên trứng đâu nhỉ?
So với tiên thú trong tưởng tượng của hắn quá kém rồi.
Hắn nghĩ là như này:
Hoặc thế này:
Kém nhất cũng phải dạng này:
Nhưng sao có thể ngờ nó lại như vậy:
"Đói!"
Con tiểu bạch lư kia chú ý tới Bộ Phàm, ăn sạch một túi lương thực, sau đó lè cái đầu lưỡi thật dài, nước miếng trong miệng đều chảy ra, lao thẳng đến.
"Cút cho ta!"
Bộ Phàm dùng một cước đá tiểu bạch lư ra xa: "Ngươi choáng à, gây hại đến ruộng rau trong vườn coi như xong, ngay cả lương thực hai tháng của ta mà ngươi cũng ăn sạch bách, ngươi còn dám hô 'đói'!"
Tuy rằng nó kêu 'đói' nhưng thấy bộ dáng của con tiểu bạch lư này, hắn không khỏi tức giận.
"Đói!"
Con tiểu bạch lư kia vô cùng đáng thương nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, tựa như đứa bé chịu oan ức.
Cảm giác tội lỗi kia là cái quỷ gì?
Bộ Phàm nâng trán.
Nói thế nào nó cũng là Tiên sủng mình từng nhỏ máu nhận chủ.
Cho dù chênh lệch khá lớn so với trong tưởng tượng nhưng vẫn có thể tiếp nhận.
Ít nhất so với các loại Tiên sủng như Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Bạch Hổ làm người khác chú ý, con lừa trắng có vẻ như thích hợp hơn.
Hơn nữa con tiểu bạch lư này vừa ra đời đã nắm giữ khí tức tương đương với Trúc Cơ kỳ nhất phẩm.
"Được rồi được rồi, sau này chúng ta chính là người một nhà."
Bộ Phàm sờ lên đầu của tiểu bạch lư, rất mượt, tiểu bạch lư cũng rất hưởng thụ cảm giác được vuốt ve, dùng đầu cọ xát eo của Bộ Phàm.
Rất nhanh, chuyện hắn nuôi con tiểu bạch lư truyền đi trong thôn.
Dù sao bình thường lừa đều màu đen, nên lừa màu trắng không phổ biến lắm.
Mỗi khi có thôn dân hỏi thăm con tiểu bạch lư này từ đâu tới, Bộ Phàm cũng chỉ có thể giải thích qua loa, vô tình nhặt được ở trên núi.
Mặc kệ người khác tin hay không, dù sao hắn tin.
Trong khoảng thời gian sau đó Bộ Phàm đi đến đâu, bên người đều sẽ dắt theo một con tiểu bạch lư, mà tiểu bạch lư được rất nhiều đứa bé trong thôn chào đón.
Vừa xuất hiện nhiều đứa trẻ đã vây quanh bốn phía, lúc đầu bọn trẻ này muốn sờ thử tiểu bạch lư, tiểu bạch lư lại không cho bọn nhỏ sờ, cuối cùng vẫn phải để Bộ Phàm mở miệng, lúc này tiểu bạch lư mới chịu lùi bước, để cho bọn nhỏ sờ.
Nhưng mà có một ít chuyện khiến Bộ Phàm rất bất đắc dĩ chính là sức ăn của tiểu bạch lư không như bình thường, hắn cảm giác không nuôi nổi nữa.
Trong lòng không khỏi thở dài.
Tự mình đưa ra quyết định cho dù khóc cũng phải nuôi tiếp.
Chỉ là tiểu bạch lư ăn nhiều nên lớn cũng rất nhanh, vài ngày trước vẫn chỉ bằng khoảng chừng một con chó nhỏ, bây giờ đã lớn bằng nửa người hắn.
"Tiểu Bạch ăn cơm thôi!"
Bộ Phàm đổ lương thực đã chuẩn bị vào trong tô, Tiểu Bạch xuất hiện nhanh như chớp ngay trước chén lớn mãnh liệt bắt đầu ăn.
"Giống như quỷ chết đói đầu thai mà!"
Bộ Phàm lắc đầu, nhưng bỗng nhiên, hắn nhíu mày, giương mắt nhìn về phía sau núi.
...
"Xem ra không có sai, khí tức này chính là của Giải lão ma, có lẽ hắn trốn ở ngay thôn nhỏ kia chữa thương!"
Chín tên tu sĩ mặc hắc bào sừng sừng ở không trung sau núi, xa xa nhìn về phía một thôn xóm, mà nói chuyện là một lão giả tóc hoa râm, tay cầm pháp trượng.
"Ngô trưởng lão, ngài xem chúng ta có cần về trong giáo bẩm báo giáo chủ trước không?" Một trung niên áo đen cung kính nói.
"Không cần phiền phức như vậy, bây giờ Giải lão ma chỉ còn lại Nguyên Anh, cùng lắm cũng chỉ thi triển ra thực lực của tu sĩ Kim Đan, bằng vào mấy người chúng ta cũng có thể bắt hắn một cách dễ dàng." Lão giả tóc trắng tự tin cười một tiếng: "Một khi chúng ta đánh giết Giải lão ma kia, đây chính là một công lao lớn, sau khi trở về, ta đương nhiên sẽ nói tốt về các ngươi trước mặt giáo chủ!"
Tám người chung quanh nhìn nhau, cùng nhau ôm quyền nói: "Chúng ta nghe theo mệnh lệnh của trưởng lão !"
Lão giả tóc trắng mỉm cười gật đầu: "Vì để phòng có chuyện không may xảy ra, bày m Dương Thiên Sát Trận trước, tránh để cho Giải lão ma kia bỏ chạy lần nữa!"
"Trưởng lão, việc này không tốt lắm đâu, nếu bày m Dương Thiên Sát Trận, phàm nhân ở thôn xóm này sẽ không chịu nổi uy lực của trận pháp." Người trung niên áo đen trước đó do dự nói.
Lão giả tóc trắng cười lạnh nói: "Chỉ là phàm nhân mà thôi chết không có gì đáng tiếc, các ngươi dựa theo ta nói mà làm, lỡ như để cho Giải đạo nhân kia chạy thoát lần nữa, giáo chủ trách tội xuống, ta cũng không bảo vệ các ngươi được!"
"Vâng!"
Nghe xong lời này, tám tên áo đen muốn lĩnh mệnh đi ngay.
"Các ngươi ở chỗ này có chuyện gì!"
Nhưng ngay tại lúc này, một giọng nói không giận mà uy truyền đến.
Ngay sau đó, một bóng người chân đạp hư không, chợt vượt qua trước mặt bọn hắn.
Người này không phải người khác, chính là Bộ Phàm chạy tới từ trong thôn.
Đám lão già tóc trắng giật mình.
Người này xuất hiện khi nào.
Tại sao bọn hắn không cảm nhận được linh lực ba động từ đối phương cho dù là nhỏ nhất?
"Người này chắc là Giải lão ma sau khi đoạt xá, chúng ta mau ra tay, đánh giết kẻ này."
Lão già tóc trắng kia hét lớn một tiếng, một cỗ khí tức Kim Đan kỳ chợt bạo phát, tám tên áo đen chung quanh nghe vậy cũng đồng thời bắt đầu thi pháp.
"Vị đạo hữu này có lẽ ngươi hiểu lầm gì đó rồi?"
Nghe đối phương nói tới Giải lão ma, Bộ Phàm vô thức liên tưởng đám người này với Giải lão ma, chắc mấy người này là người của Huyết Ma giáo?
"Giải lão ma, đừng giả thần giả quỷ!"
Lão già tóc trắng hừ lạnh một tiếng, ném pháp trượng ra ngoài, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, pháp trượng trôi nổi giữa không trung kia bỗng nhiên hào quang vạn trượng, chém về phía Bộ Phàm.
Tám gã áo đen kia cũng dồn dập lấy pháp khí của mình ra, những pháp khí này có đao, có thương, cũng có chùy, cùng nhau bổ tới.
"Cần gì phải vậy chứ?"
Bộ Phàm thở dài.
Thực sự hắn không muốn trêu chọc phiền phức không đáng, chỉ là ai có thể nghĩ tới lão già tóc trắng này vậy mà không nghe người ta giải thích, hung hăng nghĩ hắn là Giải đạo nhân.
Mắt thấy pháp trượng kia bổ đến, hắn thôi động linh lực, thi triển Thái Ất Kim Thân Quyết, trong nháy mắt thân thể hóa thành một kim nhân vàng óng ánh, đây là linh quang mà hắn thu hoạch được từ trong quyết đấu với Giải đạo nhân.
Được Thái Ất Kim Thân Quyết bao quanh thân thể sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Tiếp đó hắn nắm chặt nắm đấm, đấm ra một quyền.
"Oanh!"
Một quyền này kinh thiên động địa, đánh vào pháp trượng, tựa như bóp đậu hũ, đánh pháp trượng nát thành vụn phấn, sắc mặt lão già tóc trắng kia kinh hãi, linh lực trong cơ thể bị phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi.
Đồng thời dư âm của nắm đấm và pháp trượng nổ mạnh khiến cho tám gã áo đen bị đánh bay, mà pháp khí của bọn họ cũng vỡ nát tan tành như pháp trượng.
"Cuối cùng ngươi là người phương nào?"
Lão già tóc trắng chấn kinh.
Hắn không thể tưởng tượng được rằng có người chỉ dùng lực lượng của thân thể thôi mà đã đánh tan pháp bảo trung phẩm của lão thành vụn phấn.
Hơn nữa thần sắc của đối phương trông cực kỳ nhẹ nhõm, phảng phất vừa nãy chỉ là một đòn ngẫu nhiên mà thôi.
Rất rõ ràng một quyền vừa rồi của đối phương đã thủ hạ lưu tình.
"Nơi này không có ai gọi là Giải lão ma, mời các ngươi về đi." Bộ Phàm đưa lưng về phía bọn họ, lắc lắc tay.
Lão già tóc trắng kia trầm mặc một lát, ôm quyền, nhìn về phía tám người áo đen: "Chúng ta đi thôi!"
Tám người áo đen đó cũng ôm quyền thi lễ với hắn, sau đó quay người hóa thành mấy vệt cầu vồng rời đi.
Bộ Phàm nhẹ nhàng thở ra.
Vì để chấn nhiếp mấy người kia nên một quyền vừa nãy chính là một kích toàn lực của hắn, xem ra kết quả đã rất rõ ràng.
Mặc dù dựa vào thực lực của hắn thật sự có thể giải quyết mấy tên kia, nhưng sau này chỉ khiến hắn chọc phải phiền phức lớn hơn.
Từ tu vi của mấy người vừa rồi, một tu sĩ Kim Đan phẩm, tám tu sĩ Trúc Cơ thất phẩm thì có thể nhìn ra nội tình của Huyết Ma giáo còn cao hơn cả Thiên Huyền môn.
Phải biết tu sĩ Nguyên Anh của Thiên Huyền môn đều là cấp bậc thái thượng trưởng lão, mà ở Huyết Ma giáo lại chỉ là giáo chủ mà thôi.
Nói không chừng trong Huyết Ma giáo còn có lão quái vật vượt qua cả Nguyên Anh kỳ.
Đấy cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn giữ lại tính mạng của mấy người kia.
Đương nhiên nếu vừa rồi những người này đối với hắn có chút thù hận nào, hắn cũng không ngại giữ lại tính mạng của những người này.
Đây cũng là một trong những tác dụng của điểm hận thù mà hắn vừa mới phát hiện được.
Chỉ cần có hận thù, vậy thì ra tay không cần lưu tình.
Mà động tĩnh từ trận giao thủ này nhất định sẽ gây sự chú ý của thôn dân cách đó không xa.
Rất nhanh lại trở thành một chủ đề sôi nổi ở trong thôn.
Sau đó Bộ Phàm ném chuyện Huyết Ma giáo ra sau đầu, lại bắt đầu vui vẻ làm nhiệm vụ.