Đợi Thẩm Tông nói xong, anh đưa tờ giấy ghi chằng chịt nét bút đến trước mặt cô, nói:
"Anh tạm thời chỉ nghĩ ra được chừng này, em xem thử có cần bổ sung gì không?"

Thẩm Tông đón lấy tờ giấy, chỉ thấy trên đó viết:

Chống động đất: Toàn bộ nhà thay cửa kính hai lớp chịu lực cao, lớp kính công nghiệp có dán màng chống vỡ bên trong, gia cố trần nhà, ban công bằng khung đỡ chống động đất, tường trong phòng dán thêm lớp màng chống rung.

Phát điện: Lắp tấm pin năng lượng mặt trời, máy phát điện dùng dầu hoặc xăng (có thể cân nhắc thêm loại nhỏ chạy bằng sức gió?).

Lọc nước: Máy lọc nước, lõi lọc, túi lọc nước loại nhỏ kèm vật liệu lọc, dụng cụ trữ nước.

Phòng vệ: Cửa chống trộm hai lớp, cửa thang bộ bằng kính công nghiệp có thể khóa kín, toàn bộ cửa sổ lắp khung sắt chắc chắn, mái nhà cải tạo thành kho cất trữ khẩn cấp (có thể dùng làm nơi trú ẩn), lưới sắt bao quanh.

Giữ nhiệt, cách nhiệt: Tường ngoài dùng vật liệu cách nhiệt và giữ nhiệt tích hợp, lớp chống thấm bên trong và ngoài phòng, lắp thêm thiết bị ngăn côn trùng, chim chóc.

Điện sinh hoạt: Hệ thống lưu trữ điện, sạc dự phòng (loại thường và loại dung lượng lớn).

Ngoài ra còn có: Máy bơm, dụng cụ làm vườn loại nhỏ, thuốc men, vật dụng y tế, đồ dùng phòng chống dịch bệnh...

Thẩm Tông không ngờ chỉ trong chớp mắt mà Cố Khải đã nghĩ ra được ngần ấy thứ, có những cái thậm chí trước đây cô còn chưa từng nghe đến, như lớp lót giảm rung hay vật liệu giữ nhiệt kết hợp cách nhiệt.

Nhìn tờ giấy, trái tim vẫn luôn thấp thỏm lo âu của cô cuối cùng cũng dịu lại được đôi chút.

Cô chỉ vào dấu chấm hỏi ở mục đầu tiên, nói:

"Xăng dầu thì khỏi lo, mấy thứ đó về sau sẽ trở thành hàng hiếm, gần như chỉ có chính phủ hoặc quân đội mới có. Người dân bình thường rất khó mà lấy được. Cho dù mình có chuẩn bị từ trước, đến lúc cần cũng chưa chắc đã vận chuyển hay dùng được. Còn gas hay khí đốt thì tới lúc em chết cũng không thấy còn dùng được lần nào.

"Nhưng có một thứ rất cần, là thiết bị giữ ấm. Lúc em chết, trời đã bắt đầu trở lạnh, mỗi ngày một rét hơn. Chắc không bao lâu nữa là mùa đông tràn về."

Mỗi lần nghe Thẩm Tông nhắc tới cái chết của chính mình, lòng Cố Khải lại quặn lại. Anh cau mày, khóe mắt hơi tối đi, không giấu được nỗi xót xa.

Anh cúi đầu, nhanh chóng thêm ngay hai chữ "giữ ấm" vào trong danh sách.

Thấy anh viết xong, Thẩm Tông nói tiếp:

"Chuyện sửa sang nhà cửa anh rành hơn em, cứ bàn với Gia Thụ là được. Em sẽ lo chuẩn bị mấy món đồ sinh hoạt lặt vặt. À, tiện thể nhắc khéo Gia Thụ luôn, dù sao bố mẹ cậu ấy cũng lớn tuổi rồi, nên bắt đầu chuẩn bị dần."

Kiếp trước sau khi quay về, Thẩm Tông không còn gặp lại Cố Gia Thụ, cũng không biết tình hình bên đó thế nào. Kiếp này nếu có cơ hội, vẫn nên giúp được gì thì giúp. Dù gì cũng là người một nhà, mà từ nhỏ hai bên đã thân thiết.

"Chuyện đó chưa vội. Quan trọng là khi nào báo cho ba mẹ biết? Nếu đã định sửa sang thì nên làm luôn cả hai bên, tiết kiệm thời gian."

Thẩm Tông suy nghĩ một chút rồi nói:

"Vậy tối nay đi, khỏi để tới mai. Trên đường tới nhà em thì ghé qua nhà ba, kéo ba đi cùng luôn."

Cố Khải ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt khó nói nên lời.

"Sao vậy?"

"Em chắc là kéo được ba đi cùng à?"

Ba anh – ông Cố Chính Sơ – với ba cô – ông Thẩm Kiến Nghĩa – là bạn thân nhiều năm. Nhờ vậy mà anh và Thẩm Tông từ nhỏ đã quen biết, đúng nghĩa thanh mai trúc mã cùng lớn lên.

Hai nhà luôn thân thiết.

Trước kia, khi mẹ anh bị ung thư giai đoạn cuối và phải nằm viện, ba mẹ Thẩm Tông đã đỡ đần không thiếu việc gì.

Chưa kể, khi đó sức khỏe mẹ anh đã rất yếu, cần bồi bổ. Để bà ăn được chút gì đó, ba mẹ Thẩm Tông ngày nào cũng tự tay nấu ba bữa, rồi mang đến bệnh viện.

Mùa hè năm đó nắng như đổ lửa. Ba anh, người cả đời đắm chìm trong nghề y lại chưa từng vào bếp. Còn hai vợ chồng trẻ thì vừa phải đi làm, vừa thay phiên túc trực trong viện.

Thế là ba mẹ Thẩm Tông cứ lặng lẽ nấu ăn cho cả nhà, mỗi ngày đúng giờ mang đến bệnh viện, chưa từng bỏ sót một bữa nào.

Không ai nói gì, nhưng trong lòng ai cũng biết ơn.

Mẹ anh mất sau đó hai tháng. Trong suốt hai tháng ấy, ba mẹ Thẩm Tông chưa từng lỡ một bữa, tổng cộng mang đồ ăn tới gần sáu mươi ngày.

Nói là thông gia, chứ thật ra tình cảm giữa hai nhà còn hơn cả người thân ruột thịt.

Cũng vì thế mà dù trong lòng Cố Khải biết rõ không nên để Thẩm Tông mạo hiểm ra ngoài, nhưng khi cô nhất quyết muốn đi, anh vẫn cắn răng bán cả nhà, gom hết tiền tiết kiệm, chỉ để giúp cô ra nước ngoài học.

Dù không thể làm vợ chồng nữa, nhưng ngần ấy năm nghĩa tình, đâu dễ gì nói quên là quên được.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play