Khoản tiền này trước giờ vẫn do Thẩm Tông quản lý.

Khi đó, hai người từng thỏa thuận rất rõ ràng: tiền cô dành dụm sẽ được cất riêng để lo việc lớn sau này, còn tiền lương của Cố Khải thì dùng cho chi tiêu sinh hoạt hàng ngày.

Về sau, từ việc sửa sang căn nhà, mua xe, đến các món đồ gia dụng thường dùng, tất cả đều lấy từ khoản cô quản lý. Ngay cả tiền tiêu vặt của Cố Khải, mỗi tháng cũng do cô chuyển vào tài khoản ngân hàng online của anh.

Bởi vậy, lần trước khi Cố Khải bảo cô cứ mang hết tiền đi nếu đã quyết định ly hôn, Thẩm Tông thật sự không nỡ xuống tay.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Tiền của Cố Khải, chẳng phải cũng là tiền của cô đấy sao? Dùng vào việc cần thiết, cô hoàn toàn có lý do chính đáng.

Thẩm Tông nhanh nhẹn mở ứng dụng ngân hàng, nhập lại dãy số tài khoản của Cố Khải theo trí nhớ, kiểm tra số dư. Từ lịch sử giao dịch, có thể thấy suốt nửa năm qua anh gần như không tiêu xài gì đáng kể, nên số tiền vẫn còn nguyên.

Tài khoản đó hiện đang có khoảng 176.000 tệ.

Cộng với khoản tiền mặt họ đang giữ, tổng cộng có thể sử dụng là 420.000 tệ.

Nghe thì nhiều, nhưng thật ra cũng chẳng làm được chuyện gì lớn lao.

À đúng rồi, còn có 5.000 euro kia nữa.

Thẩm Tông tra luôn tỷ giá ngoại tệ trong ngày, ước chừng có thể quy đổi thêm 35.000 tệ.

Như vậy, hiện tại cô có tổng cộng khoảng 455.000 tệ, có thể tự do sử dụng bất cứ lúc nào.

Trong đầu cô bắt đầu tính toán nhanh như gió. Mãi đến khi Cố Khải lái xe tới trước mặt, cô cũng không ngẩng đầu lên.

Lên xe rồi, Thẩm Tông cũng không nói gì với anh. Cô mở ngay ứng dụng mua sắm.

Nhìn màn hình rực rỡ sắc màu, bao nhiêu hàng hóa xếp lớp, cô khẽ thở dài trong lòng, rồi lập tức bắt đầu tìm kiếm.

Để chuẩn bị cho trận động đất sắp ập tới và những hiểm họa liên tiếp sau đó, điều đầu tiên cần mua chính là đồ dùng cứu sinh.

Vừa cố gắng nhớ lại những thứ quan trọng nhất trong kiếp trước, Thẩm Tông vừa nhanh chóng thêm hàng vào giỏ:

Lều trại tự bung, loại lớn cho 10 người: 1 cái; loại nhỏ 3–4 người: 3 cái.

Bộ cách nhiệt chống ẩm, đủ ấm: 5 bộ.

Mũ bảo hộ chống va đập: 20 cái.

Túi ngủ siêu dày: 10 cái; loại bình thường: 20 cái.

Dây cứu sinh chuyên dụng (dài 30 mét): 10 cuộn.

Áo mưa giữ nhiệt khẩn cấp: 100 cái.

Chăn giữ ấm khẩn cấp: 100 cái.

Áo phát sáng dùng ban đêm, loại cho người lớn: 50 cái; cho trẻ em: 20 cái.

Màn chống muỗi liền áo: 100 cái.

Áo mưa kháng nước chắn gió cho người lớn: 50 cái.

Áo liền quần cho trẻ có thể điều chỉnh: 20 cái.

Quần áo chống muỗi cho người lớn: 10 bộ.

Ủng đi mưa cho nam, nữ, trẻ em: tổng cộng 50 đôi.

Sau khi kiểm tra lại toàn bộ giỏ hàng, Thẩm Tông nhìn tổng giá trị: 394.000 tệ.

Cô hít sâu một hơi, rồi bấm nút thanh toán.

Tích góp mấy năm trời được hơn 450.000 tệ, chỉ một lần đã bay gần 400.000.

Những thứ cần mua còn rất nhiều, thế này rõ ràng là không đủ.

Cô cần nghĩ cách kiếm thêm tiền càng sớm càng tốt.

Đúng lúc Thẩm Tông đang lo lắng vì tiền bạc, giọng Cố Khải vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ:

“Đến nơi rồi.”

Căn hộ ở tiểu khu Phúc Lâm là nhà cha mẹ Cố Khải mua cho hai vợ chồng làm nhà tân hôn, nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà mười chín tầng, là dạng căn hộ thông tầng.

Lúc mới cưới, hai người từng ở đó một thời gian. Nhưng do nơi này cách công ty Thẩm Tông làm việc quá xa, mỗi lần đi làm phải mất hơn một tiếng rưỡi, đi lại vô cùng bất tiện. Về sau, Cố Khải xin được một căn ký túc xá độc thân trong khu nhà của nhà xuất bản nơi anh làm việc, thế là hai người bàn bạc rồi dọn sang đó ở.

Cứ vậy ở suốt ba năm, căn nhà ở Phúc Lâm gần như chẳng quay lại được mấy lần.

Căn hộ ấy rộng tới 160 mét vuông. Tầng dưới ngoài bếp và nhà vệ sinh còn có hai phòng ngủ và một phòng khách siêu lớn. Phòng khách nằm ở phía nam, kết nối với một ban công kính lớn tràn ánh sáng, khiến cả căn nhà luôn rực rỡ, sáng bừng.

Tầng trên cũng có hai phòng ngủ và một nhà vệ sinh cuối hành lang. Ngoài ra còn có hai ban công lớn, một phía nam và một phía bắc.

Theo lời Cố Khải, ngày đó ba mẹ anh chọn căn hộ này chính là vì thích hai cái ban công rộng ấy. Họ từng tưởng tượng sẽ biến nơi đó thành một khu vườn nhỏ, trang trí thành nơi trồng hoa cỏ rất đáng yêu.

Ban công phía bắc rộng khoảng chín mét vuông, thiết kế vuông vắn, hai mặt là tường, hai mặt còn lại chỉ dùng lan can inox để chắn.

Ban công phía nam thì càng rộng hơn, gần mười lăm mét vuông. Lúc trang trí, chỉ có khu vực gần cửa lắp mái che, còn lại đều để trống đón nắng.

Vì căn hộ này được mua từ khá sớm, lại đúng vào thời điểm chính phủ đang phát động phong trào "xanh hóa mái nhà", nên khu ban công sát tường còn được lắp thêm một chiếc thang inox dẫn thẳng lên sân thượng..

Trên mái nhà là khu vực dành riêng cho cư dân sử dụng, không chỉ có hệ thống thoát nước kép để phòng mưa ngập mà còn được quy hoạch sẵn khu trồng hoa và hồ nước nhỏ.

Một căn hộ đẹp như thế, vậy mà ở đời trước, sau khi ly hôn, Cố Khải lại mang bán đi.

Căn hộ ấy, nếu tính theo giá thị trường lúc đó, đáng giá ít nhất năm trăm vạn. Vậy mà anh lại vội vàng rao bán với giá chỉ ba trăm bảy mươi vạn.

Chưa kể, tiền bán nhà vừa mới chuyển vào tài khoản thì động đất ập tới.

Đến cả cơ hội chuyển khoản cho Thẩm Tông anh cũng chưa kịp làm.

Mà lúc đó, Thẩm Tông vẫn còn chưa đi du học nước ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play