Củ hành được cất vào bình sạch không có nước, phủ từng lớp muối để bảo quản, bồ công anh vớt ra chờ hong khô tự nhiên.

Tào Kim lớn lên ở nông thôn, rất quen thuộc cái giếng khoan này, vừa lúc An Na ở nhà Tây cũng chủ động bưng nồi bát đi ra rửa, mặc dù trước đó chưa từng gặp qua, nhưng hai người rất nhanh bắt chuyện.

"Làm nhiệm vụ, nhiệm vụ gì?" Tào Kim hỏi.

An Na vừa nói vừa khoa tay múa chân, "Dùng những công cụ đó xới đất, rất mệt mỏi, ta, Mộc Uyển Tả, còn có Cố lão sư, Diệp Hạo Dương cùng làm, Lạc Thu Tả không có đi."

"À à, thế hoàn thành nhiệm vụ cho cái gì? Cũng không thể làm không công chứ?"

"Cho công điểm, công điểm đổi đồ ăn."

Tào Kim hiểu ra, "Vậy các ngươi hôm nay được bao nhiêu công điểm?"

Nghe thấy vấn đề này lần nữa, An Na mặt đỏ lên, có chút lúng túng mở miệng: "Ba... ba cái công điểm."

Mặc dù rất xấu hổ, An Na vẫn thành thật nói ra điểm số, không có cộng thêm điểm đồng tình.

Tào Kim ngây người, giọng hắn không tự chủ được cao lên một chút, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi:

"Bốn người các ngươi chỉ kiếm được ba cái công điểm? Một người kiếm chưa tới một công điểm?"

Diệp Hạo Dương vừa định bước qua ngưỡng cửa từ trong nhà đi ra đáp lời thì yên lặng thu chân về.

Sắc mặt hắn đen kịt, nhìn Tào Kim mà nội tâm như muốn hộc máu,

Người này tới muộn như vậy, chính là để đâm dao vào lòng bọn họ sao?!

**Chương 7**

Bảy giờ sáng, chương trình giải trí « Ngộ Kiến Cựu Thời Quang » phát sóng trực tiếp đúng giờ, người hâm mộ ngồi chờ các nghệ sĩ đã sớm vào phòng live.

Ánh nắng ban mai rải khắp Thập Quang Tiểu Viện, trời đã sáng rõ, chỉ là cửa chính và cửa sổ nhà chính vẫn đóng chặt.

Tới rồi! Mà nói kỳ đầu tiên phát sóng trực tiếp mấy ngày vậy? An Na lần đầu ngủ giường đất (kang), không biết có ngủ ngon không.

Ấy? Mọi người còn chưa dậy sao? Ta nhớ tối qua ăn cơm xong đều đi ngủ sớm mà.

Bởi vì trong phòng ngoài một cái giường đất lớn và tủ quần áo ra thì không có đồ đạc gì khác, điện thoại, máy tính và các thiết bị khác của khách quý đều bị thu nộp, ăn tối xong mới bảy, tám giờ, không có phương tiện giải trí, lại thêm ban ngày thật sự quá mệt mỏi, các khách quý sớm đã lên giường ngủ.

"Ò ó o ——" Một tiếng gà gáy to rõ truyền đến từ cửa Thập Quang Tiểu Viện, Trương Đạo Hoài mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh quân lục, tay ôm con gà trống lớn bắt đầu đập cửa.

Trong tiếng gà gáy liên hồi, các khách quý còn đang ngái ngủ bước ra khỏi phòng, mặt mày đầy vẻ oán niệm.

"Lão Trương, nói đi, hôm nay lại định giở trò quỷ quái gì đây." Cố Tồn Sơn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cố gắng mở mắt.

Các nghệ sĩ quay phim vất vả, tuy không hẳn là sống an nhàn sung sướng, nhưng quả thực chưa từng xuống ruộng làm việc nhà nông, tối qua cả ngày cũng không ăn được gì nhiều, mấy người chẳng nói chẳng rằng đi ngủ, bây giờ vẫn cảm thấy nghỉ ngơi chưa đủ.

Trương Đạo cầm loa lớn trong tay, tỏ vẻ rất không hài lòng, "Sao lại gọi là giở trò quỷ quái được?"

"Ta là có lòng tốt đến mang bữa sáng cho các ngươi đó!" Gương mặt tròn trịa của Lão Trương trông vô cùng thành khẩn.

Cười chết mất, tuy mới tham gia chương trình này một ngày, nhưng Cố lão sư đã nhìn thấu bản chất của tổ chương trình và Trương Đạo rồi.

Cảnh báo! Cảnh báo! Trương Đạo mà chủ động tốt bụng mang bữa sáng tới ư? Tuyệt đối là vô lợi bất tảo! Ta lặng lẽ chờ xem Lão Trương đào hố đây!

"Ấy? Lạc Thu đâu rồi?" Trương Đạo liếc nhìn một vòng, phát hiện trước mắt chỉ có năm người, còn người kia mới đến ngày đầu đã không thấy tăm hơi.

Trong tai nghe của Trương Đạo truyền đến giọng nói oán niệm của thợ quay phim: "Lạc Thu năm giờ đã dậy lên núi rồi, hô, hô, chúng tôi đang xuống núi đây."

"Đồng chí Lạc Thu lên núi rồi à? Tiếc thật, ta là đến đưa bữa sáng, lúc này tới chậm coi như không chọn được rồi." Lão Trương tỏ vẻ tiếc nuối.

Trời ạ, năm giờ lên núi, Lạc Thu không phải lại đi hái rau dại đấy chứ? Đột nhiên thấy thương thợ quay phim, Lạc Thu năm giờ đã ra ngoài, Lão Trương tổng đạo diễn chương trình này thì chưa dậy, nhưng người quay phim thì nhất định phải đi theo để quay tư liệu chương trình, cũng không biết Lạc Thu đi làm gì nữa.

Vừa nghe đến hai chữ "bữa sáng", mấy vị khách quý khác lập tức tỉnh táo.

An Na nhìn chằm chằm con gà trống lớn mào đỏ trong tay Trương Đạo Hoài, hai mắt sáng rực, vô cùng phấn khích: "Đem con gà này làm bữa sáng sao?"

Trương Đạo tỏ vẻ kinh hãi, "Ngươi nghĩ hay thật!"

Sau đó, hắn tỏ vẻ cao thâm khó dò: "Con gà này không phải gà thường, sao có thể so sánh với gà thịt bình thường được."

Tào Kim ra vẻ trầm tư, "Chẳng lẽ, đây là gà trống đẻ trứng trong truyền thuyết? Gà chiến trong giới gà trống?"

"Đây là gà báo thức, sau này mỗi sáng sớm nó sẽ gọi mọi người dậy, xưa có 'văn kê khởi vũ', nay có gà gáy báo thức."

"Nếu như các vị đồng chí sau ba lượt gáy sáng mà vẫn chưa rời giường, sẽ nhận hình phạt nhiệm vụ ngẫu nhiên, bị trừ công điểm."

Nghe những lời này, mặt các khách quý đồng loạt xị xuống.

Thảm quá rồi, ta đoán được con gà này sẽ gáy lúc bốn giờ sáng mất.

Khu nhà tôi có ông hàng xóm nuôi con gà, mỗi ngày đúng năm giờ sáng không lệch một giây, tiếng gáy vang như sấm đánh thức cả khu, nói ra toàn là nước mắt.

"Con gà này sau này sẽ ở tại Thập Quang Tiểu Viện, làm một con gà gáy chuyên nghiệp phục vụ các đồng chí, các ngươi phải chịu trách nhiệm nhu cầu sống của nó."

An Na méo mặt, "Không phải chứ? Ngay cả bản thân còn nuôi không nổi, lại còn phải nuôi nó? Thật sự không ăn được sao? Gà trống lại không đẻ trứng được?"

Trương Đạo nghiêm mặt, "Đồng chí An Na, đồng chí gà trống lớn là tài sản động vật quý giá của Công xã Hồng Tinh chúng ta, cũng là thành viên gia đình quan trọng của Thập Quang Tiểu Viện, ngươi không được có hành vi làm tổn thương đồng chí công xã của chúng ta."

"Xin mời các vị đồng chí, hãy đặt tên cho đồng chí gà trống lớn mới gia nhập Thập Quang Tiểu Viện!"

Lúc này, Trương Đạo đã thả con gà trống lớn xuống đất, mào gà đỏ tươi, con gà trống lớn ngẩng đầu ưỡn ngực, đi lại nhàn nhã trong Thập Quang Tiểu Viện, dường như đang dò xét địa bàn của mình.

Sau đó, nó lại đi quanh năm vị khách quý hai vòng, phảng phất như đang xem xét mấy 'con sen' của mình.

Vừa buồn ngủ vừa đói, đầu óc thật sự không hoạt động nổi, Diệp Hạo Dương uể oải mở miệng: "Gọi là Đỏ Thẫm đi."

Cái tên này, thật là cạn lời.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play