Thiên Cơ Tông, Xích Tiêu tiên quân thu nhận đệ tử mới!
Xích Tiêu tiên quân là người lạnh lùng như băng tuyết, tu vi sâu không lường được, biết bao người muốn bái làm môn hạ đều không có cơ hội. Lần này sau ba năm vân du, lại mang về một tiểu cô nương họ Lăng, còn đích thân ký danh, phong làm quan môn đệ tử!
Nghe nói, vị tiểu cô nương họ Lăng kia được nhận vào môn chỉ bởi vì có dung mạo quá mức giống với vị đồ đệ bảo bối mà tiên quân luôn canh cánh trong lòng — tiểu y tiên Thư Điềm Điềm từng vang danh một thời.
Thế nhưng, cách nơi tổ chức nghi lễ thu đồ đệ mấy chục dặm, trong khu rừng rậm âm u, Thư Điềm Điềm lại đang bị đám tà tu bức lui từng bước, đến mức chân nàng đã bắt đầu run rẩy.
Chừng ba mươi tên tà tu đã ra tay sát hại toàn bộ đệ tử ngoại môn đi theo hộ tống nàng. Kẻ vừa rồi còn xưng huynh gọi đệ, tỏ ra thân thiện dẫn nàng vào rừng, nay đã lộ ra bộ mặt tham lam đáng sợ.
Thư Điềm Điềm hít sâu một hơi, tim nàng lạnh như băng. Nếu đây chính là số mệnh, e là nàng khó tránh khỏi một kiếp.
Xuyên vào thế giới cổ tu, trở thành thế thân bạch nguyệt quang trong một câu chuyện ngược, vốn chẳng có gì đáng sợ — chỉ là đáng sợ ở chỗ, bạch nguyệt quang trong truyện còn chưa kịp xuất hiện đã bị viết cho chết thảm.
Mười tám năm trước, Thư Điềm Điềm xuyên thai vào bộ truyện ngược mang tên 《Sư tôn xem ta là thế thân》. Nàng có ý thức, có tri giác, có thể nghe, có thể cảm, nhưng lại giống như một u hồn bị giam giữ trong thân xác mình. Không thể nói, không thể làm gì, chỉ có thể lặng lẽ nhìn một “Thư Điềm Điềm” khác trưởng thành thành một thiếu nữ hiền lành, ngốc nghếch, xứng danh bạch nguyệt quang.
Nàng biết sư tôn vân du ba năm, sẽ nhận một đồ đệ dung mạo tương tự với nàng – đó chính là nữ chính Lăng Nhược Thủy. Biết rõ ba năm sau, Lăng Nhược Thủy sẽ thay thế vị trí của nàng. Lại càng biết, vào ngày nữ chính quay về tông môn, Xích Tiêu tiên quân sợ nàng hiểu lầm, nên cố tình phái nàng sang tông môn khác làm việc…
Ai ngờ, trên đường rời khỏi tông môn, nàng bị tà tu bắt cóc, chết tức tưởi trong tay bọn chúng.
Từ đó, cái tên Thư Điềm Điềm trở thành vết sẹo không thể xóa giữa nữ chủ, sư tôn và các sư huynh đệ trong môn phái. Sư tôn hối hận cả đời, tông môn day dứt khôn nguôi. Còn nữ chính – dù đã thuận lợi nhập môn – trong lòng cũng chẳng tránh khỏi cảm giác áy náy như có gai nhọn đâm vào tim.
Nàng biết rõ cốt truyện, nhưng lại chẳng thể làm gì để thay đổi. Nếu thật sự không thể cứu lấy chính mình, Thư Điềm Điềm cũng từng nghĩ, chết sớm một chút thì siêu thoát cũng sớm một chút.
Thế nhưng, ngay tại thời khắc thân thể nàng sắp bỏ mạng, một luồng sức mạnh vô hình kéo nàng trở lại. Đôi mắt hé mở, nàng nhận ra mình đã giành lại quyền kiểm soát thân xác — để rồi bị một đám tà tu khiêng đại đao truy đuổi suốt mười dặm.
Thư Điềm Điềm chỉ muốn ngửa mặt mắng trời, nhưng lúc này lưng đã dán chặt vào vách đá, không còn đường lui.
Nhìn đám tà tu vây quanh, ánh mắt đầy dục vọng, nàng nén sợ hãi, giơ cao lệnh bài trong tay, lớn tiếng quát:
“Đây là lệnh bài Xích Tiêu tiên quân tặng cho ta! Một khi ta bóp nát, tiên quân sẽ lập tức cảm ứng được! Đến lúc đó, các ngươi chẳng ai thoát được đâu!”
Tên tà tu cầm đầu thoáng chần chừ, cười gằn, “Yên tâm, chúng ta không giết ngươi đâu. Chỉ là muốn mời tiểu y tu giúp lão tổ trị thương, chăm sóc thân thể một chút. Đi theo bọn ta, nói không chừng còn được sống an nhàn sung sướng, ngươi thấy sao?”
Thư Điềm Điềm không đáp, chỉ siết chặt lệnh bài trong tay, ép bọn chúng phải lùi lại hai bước. Đợi đúng khoảnh khắc ấy, nàng bất ngờ ném lệnh bài sang hướng khác. Khi bọn tà tu hoảng hốt lao theo, nàng liền như thỏ con, tranh thủ khe hở nhảy vọt ra ngoài.
Chưa kịp chạy được bao xa, một luồng hàn khí lạnh lẽo ập tới khiến nàng ngã vật xuống đất. Cả thân thể run lên cầm cập, nàng chỉ kịp mở to mắt, mang theo nỗi oán hận chưa nguôi, rồi hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, nàng đang nằm trong một chiếc rương gỗ lớn màu đỏ, hơi lạnh thấu xương khiến người nàng co lại run rẩy. Tiếng tà tu bên ngoài truyền vào mơ hồ:
“Chỉ với nhan sắc này, nàng ta có gì đặc biệt mà khiến lão tổ chúng ta liều mình bắt về giữa ban ngày ban mặt như thế?”
Thư Điềm Điềm tất nhiên hiểu rõ nguyên do.
Kiếp trước, trước khi máy bay rơi, nàng đã đọc hết quyển tiểu thuyết cổ tu này.
Thư Điềm Điềm đời này sở hữu thể chất Thiên Âm – một trong những loại thể chất truyền thuyết, cực kỳ thích hợp cho song tu. Tu chân giới có không ít tà tu bắt người luyện lô đỉnh, nhưng Thư Điềm Điềm lại thuộc vào loại đặc biệt nhất.
Nếu những lô đỉnh khác chỉ giúp tu vi tăng tiến, thì chỉ cần cùng nàng ngủ một đêm, mọi thương tổn đều có thể chữa lành – từ thiên lôi đánh, thần hồn hao tổn, cho tới kinh mạch vỡ vụn, đều không thành vấn đề. Nàng chính là “bách khoa toàn thư” sống của giới tu chân.
Một tồn tại như vậy, tu chân giới ngàn năm khó gặp một lần.
Cũng vì thế, tà tu mới dám mạo hiểm dưới mí mắt Xích Tiêu tiên quân mà ra tay.
Thế nhưng, thân thể Thiên Âm này lại có một nhược điểm: cần dương khí mạnh mẽ để duy trì sự sống.
Xích Tiêu tiên quân có trong tay một ngọn xích viêm thiên hỏa, nên mới có thể thu nàng làm đồ đệ, giúp nàng tồn tại. Thế mà hôm nay thu đệ tử mới, lại sơ ý không để lại cho nàng một chút hỏa tinh nào.
Sau này nhớ lại, Xích Tiêu tiên quân luôn cảm thấy day dứt không thôi.
Lạnh đến mức tê dại cả người, nàng nằm co ro trong chiếc rương gỗ như cá đông đá mười ngày, hô hấp thôi cũng muốn thoát hồn.
Bên trong chiếc rương, nàng phát hiện một mặt gương đồng nhỏ. Khi ánh sáng mờ từ nắp rương len vào, Thư Điềm Điềm mới chậm rãi mở mắt, cúi nhìn mình trong gương — và lập tức sững sờ tại chỗ.
Linh hồn vừa trốn ra liền lập tức quay trở lại.
Một lúc lâu sau, nàng mới run run đưa tay lên sờ khuôn mặt mình, dường như một lần nữa tìm thấy khát khao cầu sinh — nàng còn sống rồi!
Quả không hổ danh là cành hoa duy nhất của Thiên Cơ Tông, nữ chính có cưỡi ngựa cũng chẳng đuổi kịp bạch nguyệt quang*.
Thư Điềm Điềm tâm hoa nở rộ, nhất là trong đời này dung mạo nàng lại giống đến bảy tám phần với kiếp trước, tựa như kéo đầy mọi trị số mỹ mạo đến mãn cấp, ngọt ngào như mật, nàng nhìn sang bên kia… chỉ cảm thấy bản thân vẫn còn có thể tiếp tục “mê trai” được nữa!
Chỉ tiếc hàn ý kinh khủng lại như có như không lan tràn khắp người, lạnh đến mức khiến môi nàng run rẩy.
Thư Điềm Điềm không rõ đám tà tu này rốt cuộc muốn mang nàng đi đâu. Trong nguyên tác cũng chỉ qua loa đề cập nàng là con gái nhà họ Thư, nàng chỉ biết được người tà tu bắt nàng là Nguyên Kính Chi — một trong số những kẻ si mê nữ chính, cũng là một nam xứng có vai trò khá quan trọng.
Huống chi phải chờ đến khi Lăng Nhược Thủy chính thức bái sư xong xuôi, sư tôn e rằng cũng phải nửa đêm mới phát hiện nàng mất tích.
Thư Điềm Điềm vừa chịu đựng, vừa ngơ ngẩn thiếp đi…
Đợi đến khi nàng tỉnh lại, chỉ thấy chính mình đã bị trói gô, quấn chặt trên một chiếc giường long phượng uyên ương.
Đây là một toà miếu nương nương có vẻ hơi tàn tạ, màn đỏ đã cũ rủ xuống, xung quanh là những cánh cửa gỗ xiêu vẹo, cột trụ mối mọt bong tróc, làm nền cho chiếc giường hỉ sắc rực rỡ dưới thân nàng trở nên thật chói mắt.
Trong bóng tối, dường như có một ánh mắt dính nhớp đang chằm chằm nhìn nàng, trong đó mang theo một tia khinh bạc xen lẫn chế giễu.
“Thiên Cơ Tông đệ nhất mỹ nhân, cũng chẳng hơn gì, hóa ra là một Luyện Khí kỳ phế vật… còn không bằng một ngón tay nàng.”
Câu sau giống như thì thầm, gần như không nghe rõ.
Đám tà tu đồng loạt hành lễ, Thư Điềm Điềm theo ánh mắt bọn họ nhìn sang, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc hồng y, thoạt nhìn chẳng chút giống hai chữ “lão tổ”, đang nhếch miệng cười về phía nàng.
Hẳn đây chính là Nguyên Kính Chi, nam xứng được yêu thích nhất trong tiểu thuyết. Hắn là tà tu có tu vi Nguyên Anh kỳ, ác danh truyền xa, nhưng lại chỉ tâm mến mộ Lăng Nhược Thủy — đoá tiểu bạch hoa kia, thậm chí từng chắn thiên lôi vì nàng.
Chỉ tiếc thiên lôi giáng xuống nữ chính không giống người thường, khiến hắn tổn hao thần hồn. Khi biết Thư Điềm Điềm có thể chất đặc biệt, hắn liền lập tức chuyển hướng chú ý lên người nàng.
Nguyên Kính Chi tuy cũng xem như tuấn tú, nhưng chỉ nhìn thấy gương mặt hắn, Thư Điềm Điềm đã nhớ tới cái kết thê thảm của mình trong truyện, liền theo bản năng siết chặt lòng bàn tay.
Ánh mắt tham lam của hắn đảo qua người nàng, đại khái là vì nàng có vài phần tương tự Lăng Nhược Thủy, nụ cười trên môi cũng thêm một tia mập mờ:
“Thư cô nương, ngươi có biết đây là đâu không? Nơi này là miếu nương nương gần với cửa vào Hư Uyên nhất.”
“Không biết cô nương có từng nghe một truyền thuyết chưa?”
Thanh âm hắn rất nhẹ, rất thấp, như là đang dọa con nít, khiến Thư Điềm Điềm căn bản không nghe rõ hai chữ “Hư Uyên”.
“Nghe nói, tòa miếu này mỗi năm đến thời điểm này đều có người mang tế phẩm mới tới. Nếu như nửa đêm, tế phẩm phát ra âm thanh quá lớn lúc bị… ‘động thủ’, liền có thể kinh động thứ trong Hư Uyên…”
“Hôm nay xem nể tình dung mạo của cô nương, ta sẽ cho một cái chết thống khoái, cho nên lát nữa dù có đau đến đâu, ngàn vạn lần cũng chớ phát ra tiếng động…”
“Ầm ——”
Thư Điềm Điềm một cước đá ngã cái lu lớn bên người.
Nguyên Kính Chi cùng đám tà tu phía sau: ……
Đám tà tu đột nhiên phá lên cười, tiếng cười thô bạo khủng bố vang vọng khắp miếu nương nương.
Thư Điềm Điềm thu lại chân, chỉ cảm thấy mu bàn chân có hơi co rút. Mới rồi, trong đầu nàng đột nhiên nhớ lại ký ức về “Hư Uyên”, liền theo bản năng mà ra tay như thế.
Nhưng bên ngoài chợt truyền đến tiếng động, tiếng cười thô bạo cũng đột ngột tắt.
Yên lặng đến ngột ngạt.
Thư Điềm Điềm cũng nín thở.
Phải rồi, nàng chợt nghĩ — nếu như truyền thuyết kia là thật thì sao?
Nguyên Kính Chi vốn định phái người ra xem xét, thấy thủ hạ đi mãi chưa về, liền cau mày liếc Thư Điềm Điềm một cái, sau đó đích thân ra ngoài.
Khi đám tà tu ra ngoài, dây thừng trói tay Thư Điềm Điềm cuối cùng cũng được nàng cọ cọ mà tuột ra. Đợi đến khi bọn chúng xoay người, Thư Điềm Điềm như một con cá linh hoạt chui nhanh xuống gầm giường.
Nàng biết bản thân chạy không thoát, chỉ có thể ẩn mình thử vận may.
Song trời xui đất khiến, thân thể Thiên Âm này lại lần nữa dâng lên hàn ý quen thuộc đáng sợ, khiến nàng chỉ có thể gắng gượng chịu đựng, xuyên qua khe hở của giường nhìn ra ngoài.
Vừa nhìn, liền sững sờ.
Bên ngoài không biết từ lúc nào, trăng tròn rằm tháng tám đã bị mây đen che khuất, chỉ còn ánh sáng nhợt nhạt từ chiếc đèn lồng.
Đám tà tu vội vàng đi một vòng tìm kiếm, song không phát hiện điều gì. Ngay lúc bọn họ định xoay người trở lại—
Một cơn cuồng phong thổi qua.
Tiếng cành cây gãy vang lên, một thân ảnh mặc y phục đen thẫm lặng lẽ xuất hiện sau lưng đám tà tu.
Hắn đi chân trần, bước đến đâu là lửa đỏ rơi xuống đến đó.
Rõ ràng chỉ có một người, nhưng đám tà tu lại bị áp lực vô hình bức ép, từng bước từng bước lùi lại.
Nguyên Kính Chi mở to mắt như muốn nói điều gì, nhưng lại không phát ra nổi tiếng động.
Trong im lặng tột cùng, một giọng nói khàn khàn như u linh vang lên, tựa hồ không rõ ràng, như có như không, chỉ nghe thanh âm đã cảm thấy có con rắn băng lạnh trườn qua trái tim, khiến toàn thân rét run, tâm thần như bị siết chặt.
Sau tiếng nói ấy, cả miếu rơi vào tĩnh mịch như chết.
Chỉ giây sau, đám tà tu bắt đầu hành động.
Người đầu tiên cầm lưỡi dao đâm thẳng vào ngực đồng bạn. Kế đó là ba, rồi bốn, rồi năm người… tiếng “phụt phụt” vang lên rợn người.
Thư Điềm Điềm theo bản năng lùi lại một chút, ôm lấy hòm thuốc của mình.
Tựa như một bữa yến tiệc chém giết lẫn nhau, những kẻ vừa rồi còn hung hăng dọa nạt nàng, lúc này đã quay sang ra tay tàn độc với chính đồng bọn.
Thế nhưng càng khiến người ta tê dại da đầu là — giọng nói khàn khàn kia đã ngừng, thay vào đó là tiếng gõ nhịp lạ lùng, như có người đang khe khẽ hừ ca, phối hợp cùng tiếng chém giết, chẳng khác nào đang ngâm nga một khúc hát đầu.
Một bước đi, lại có một người bị ngọn lửa thiêu đốt.
Sau đó…
Một thân ảnh xinh đẹp đến cực điểm, đi chân trần, từng bước tiến vào miếu, chậm rãi dừng lại trước mặt Thư Điềm Điềm.
Trong khoảnh khắc, toàn thân nàng dựng hết lông tơ.
Có lẽ vì run quá lợi hại, màn giường quanh nàng đều rung lên khe khẽ.
Một bàn tay tái nhợt, thon dài đặt lên giường màn, lập tức khiến màn dừng rung.
Trong yên tĩnh như tử vong, dưới đáy giường, một bàn tay run rẩy vươn ra:
“Trị… trị… bị thiên lôi đánh, thần… thần hồn tổn hao, kinh mạch tan nát… tất cả ba… ba phần giảm!”
*Bạch nguyệt quang: từ ngôn tình Trung Quốc, ám chỉ hình ảnh người trong lòng không thể thay thế, như ánh trăng sáng chiếu vào tim.