Thương Mục Chi không chỉ nói chuyện khiến người ta tức chết, mà còn rất giỏi làm người khác xấu hổ.
Có ai lại kéo người khác vào danh sách đen, rồi còn bị đối phương trực tiếp đến hỏi cho ra lẽ chứ?
Lương Tê Nguyệt làm bộ không hiểu chuyện gì, nhíu mày, vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội:
“Cái gì danh sách đen?”
Thương Mục Chi liếc cô một cái, đưa điện thoại ra, mở giao diện WeChat cho cô xem.
Trên màn hình hiển thị rõ ràng không gửi được tin nhắn, còn có cả hệ thống nhắc nhở "đối phương đã chặn bạn".
Lương Tê Nguyệt hơi chột dạ, nhưng vẫn cứng đầu nói:
“Sao lại thế được, chắc là ứng dụng lỗi rồi.”
Vừa nói, cô vừa cầm điện thoại của mình trên tủ đầu giường, mở WeChat, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, nhanh chóng đưa hắn ra khỏi danh sách đen, rồi mới nói:
“Anh thử lại xem.”
Thương Mục Chi nhận lấy điện thoại, rất phối hợp, không vạch trần cô, chỉ đơn giản gửi một tin nhắn.
Lần này không còn xuất hiện dấu chấm than đỏ nữa.
Lương Tê Nguyệt lập tức nói:
“Thấy chưa, chắc chắn là điện thoại ánh bị lỗi.”
Thương Mục Chi cụp mắt, thu lại điện thoại, liếc nhìn áo ngủ trên người cô:
“Đêm nay định ngủ ở đây?”
Lương Tê Nguyệt gật đầu:
“Em tắm rửa xong rồi.”
Ý tứ là: cô không định đi cùng hắn về nữa.
Thương Mục Chi gật đầu, không nói gì thêm, nhưng cũng không có ý định rời đi, mà đứng ngay bên mép giường, bắt đầu cởi cúc tay áo.
Lương Tê Nguyệt bị dọa cho giật mình, vội vàng nhìn về phía cửa:
“Anh làm gì thế?”
Thương Mục Chi đã cởi hai cúc áo, nghe vậy thì hơi nghiêng đầu, điềm nhiên liếc cô một cái:
“Không phải đêm nay ngủ ở đây sao?”
Lương Tê Nguyệt nghẹn lời, ngẩn người vài giây, rồi xốc chăn bước xuống giường, giọng rầu rĩ nói:
“Em… vẫn là về thì hơn.”
Thương Mục Chi liếc qua chiếc giường công chúa của cô, thản nhiên nói:
“Cũng đúng.”
Lương Tê Nguyệt sa sầm mặt, kéo cửa tủ quần áo tìm đồ thay.
Thương Mục Chi thì đang đứng bên mép giường nghịch cái đèn ngủ nhỏ đặt đầu giường cô.
“Đừng động vào, lỡ hỏng bây giờ.”
Lương Tê Nguyệt thấy hắn còn chưa đi, nhíu mày nói:
“Đóng cửa lại.”
Cái đèn ngủ đó là lúc trước cô đi du lịch Vân Nam mua về, hình cây nấm màu xanh lá, khá đặc biệt. Sau này cô còn tự tay vẽ thêm vài họa tiết ngôi sao màu sắc lên trên.
Thương Mục Chi rút tay lại, nhét một tay vào túi quần, đi tới đóng cửa phòng từ bên trong.
Lương Tê Nguyệt hơi khựng lại, nhìn hắn:
“Anh không ra ngoài à?”
Thương Mục Chi đóng cửa rất tự nhiên, nghiêng đầu nhìn nàng:
“Em muốn tôi ra ngoài à?”
Lương Tê Nguyệt gật đầu, thấy lý do quá hợp lý liền nói:
“Em muốn thay đồ.”
Thương Mục Chi ừ một tiếng, nhìn thẳng cô:
“Rồi sao?”
Biểu cảm và giọng điệu hắn đều rất thản nhiên, như thể việc đó chẳng có gì to tát cả.
Ngược lại, Lương Tê Nguyệt lại ngẩn ra một lúc. Nhưng khi chạm phải ánh mắt hắn, cô rất nhanh đã hiểu ý.
Hai người họ đâu phải kiểu “vợ chồng trên danh nghĩa”, chuyện gì cần làm cũng đã làm rồi, chẳng qua là chưa có tình cảm. Trong mắt Thương Mục Chi, chuyện vô tình thấy nhau thay đồ chẳng có gì đáng để lảng tránh hay xin lỗi.
“Em không thích có người nhìn mình thay đồ.” Lương Tê Nguyệt vẫn cố chấp, “Anh ra ngoài đi, đóng cửa giúp em luôn.”
Thương Mục Chi nhìn cô một cái, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng có lẽ vì vẫn còn ở nhà họ Lương, nên cũng không nói gì thêm, xoay người rời khỏi phòng.
Lương Tê Nguyệt thay đồ xong xuống lầu, tiện tay mang theo cả cái đèn ngủ nhỏ.
Lúc này đã gần nửa đêm. Lương Trầm Tinh vốn hay ngủ sớm, chỉ còn Lâm Thu Ý đang ở dưới lầu trò chuyện với Thương Mục Chi.
“Đây là ảnh lúc Thất Nguyệt năm tuổi, con bé từ nhỏ đã nghịch lắm.”
“Tính cách chẳng giống ai trong nhà.”
Hai người đứng nói chuyện cạnh bức tường gần lò sưởi, hình như đang xem ảnh cũ.
Lương Tê Nguyệt chẳng buồn lại gần, chỉ đặt cái đèn ngủ lên bàn bếp rồi đi thẳng tới tủ lạnh, lấy một chai sữa lạnh vặn nắp ra uống.
Thấy cô xuống lầu, Lâm Thu Ý lập tức mỉm cười:
“Được rồi, Mục Chi, con đưa nó về đi. Hôm nào hai đứa lại ghé đây ăn cơm nhé.”
Lương Tê Nguyệt đứng bên đảo bếp uống sữa, không đáp lời.
“Đêm rồi đừng uống đồ lạnh, coi chừng đau bụng.” Lâm Thu Ý bước tới, lấy chai sữa trong tay cô, thấp giọng dặn:
“Về nhà thì đừng cáu gắt, nghe lời một chút.”
“……”
Lương Tê Nguyệt vẫn luôn cho rằng mình là người dễ tính nhất nhà họ Lương, nếu không đã chẳng đồng ý cuộc hôn nhân gượng ép này. Không hiểu vì sao Lâm Thu Ý lại nói vậy, nhưng cô không phản bác, chỉ gật đầu cho qua.
Nói xong, Lâm Thu Ý lên lầu.
Thương Mục Chi vẫn đứng yên ở đó. Lương Tê Nguyệt ôm đèn ngủ lại gần, thúc giục:
“Còn không về thì trời sáng mất.”
Thương Mục Chi khẽ ừ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô hai giây, sau đó mới cúi đầu nhìn vật gì trong tay.
Lương Tê Nguyệt nhíu mày, ghé lại gần nhìn — mới phát hiện trong tay Thương Mục Chi đang cầm một cuốn album ảnh. Lập tức cô hiểu ra lúc nãy Lâm Thu Ý đã cùng hắn xem thứ gì.
“Anh làm gì vậy!”
Lương Tê Nguyệt hơi đỏ mặt, đưa tay định giật lấy cuốn album từ tay hắn.
Thương Mục Chi dễ dàng nhấc tay lên, khéo léo giữ chặt tay cô, giọng nhàn nhạt:
“Làm gì căng?”
Lương Tê Nguyệt liếc nhìn album trong tay hắn, mặt căng thẳng:
“Cái này không được xem!”
Thương Mục Chi cúi mắt nhìn cô, có hơi bất ngờ nhướng mày, giải thích:
“Mẹ vừa đưa cho tôi xem, nói là ảnh hồi nhỏ của em.”
Dù mặt vẫn còn đỏ, Lương Tê Nguyệt lại gắt lên một câu:
“Có gì đâu mà xem.”
Cuốn album đó là do Lâm Thu Ý làm, ghi lại khá nhiều ảnh gia đình, phần lớn là ảnh Lương Trầm Tinh cùng ba người họ. Ảnh của Lương Tê Nguyệt thì rất ít, sau này Lâm Thu Ý mới xin thêm từ nhà ông ngoại.
Thấy cô đỏ mặt, Thương Mục Chi ngừng lại một nhịp, khép album lại, nắm tay cô rồi nói:
“Không xem nữa. Đi thôi.”
Lương Tê Nguyệt mặt vẫn chưa giãn ra, rõ ràng không vui. Cô rút tay ra khỏi tay hắn, ôm lấy chiếc đèn ngủ màu xanh lá nhìn như đồ thủ công trẻ em làm, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Xe của Thương Mục Chi đỗ sẵn bên ngoài. Lương Tê Nguyệt tự kéo cửa hàng ghế sau rồi ngồi vào.
Thương Mục Chi lên xe, nhìn cô qua gương chiếu hậu:
“Lên ghế trước.”
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể không nghe thấy. Một lúc sau mới lạnh nhạt nói:
“Chở em về căn hộ ở gần Cảng Đại.”
Thái độ rõ ràng coi Thương Mục Chi là tài xế riêng.
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên im ắng. Hắn không nổ máy ngay mà chỉ đặt tay lên vô-lăng.
Không gian kín bưng khiến không khí có phần ngột ngạt. Lương Tê Nguyệt bắt đầu thấy khó chịu, cô bất ngờ ngả người ra sau rồi đưa tay mở cửa xe:
“Không lái thì em tự đi về ngủ.”
“Ừ.”
Thương Mục Chi bình thản trả lời, ánh mắt không biểu cảm nhìn cô qua gương chiếu hậu, lặp lại lần nữa:
“Lên ghế trước.”
“……”
Lương Tê Nguyệt tức tối siết chặt chiếc đèn ngủ trong tay, mở cửa xe rồi đi vòng lên ngồi vào ghế phụ.
Cửa xe đóng lại vang một tiếng “rầm”. Cô dựa lưng vào ghế, quay sang lườm hắn:
“Lái được chưa?”
Thương Mục Chi liếc sang, ánh mắt dừng lại trên vai cô:
“Thắt dây an toàn.”
“……”
Sau khi cô cài xong dây, cuối cùng hắn cũng khởi động xe.
Đã quá nửa đêm, thời điểm này đường núi vắng hoe, cả quãng đường trôi qua rất yên tĩnh.
Lương Tê Nguyệt dựa vào cửa sổ xe, có chút chán chường, ôm đèn ngủ cúi đầu xem điện thoại.
Trước đó cô đã add WeChat bên HR công ty mới. Chiều nay cũng gửi hồ sơ cá nhân rồi, lịch báo danh là đầu tuần sau.
Xe xuống tới chân núi, gặp đèn đỏ nên phải dừng lại một lúc.
“Em đang tìm việc à?”
Thương Mục Chi bỗng lên tiếng, giọng vang lên bất ngờ trong không gian yên tĩnh khiến cô hơi giật mình.
Lương Tê Nguyệt thoáng khựng lại, tắt màn hình điện thoại rồi ngẩng đầu:
“Em tìm được rồi.”
Hắn nghiêng mắt nhìn cô, ánh nhìn lướt nhẹ qua gương mặt, giọng điệu vẫn rất bình thản:
“Công ty nào? Còn trong ngành thiết kế chứ?”
Lương Tê Nguyệt học ngành kiến trúc – một ngành mà sinh viên nữ vốn đã ít. Sau khi tốt nghiệp, phần lớn bạn học trong ngành đều vào viện thiết kế làm việc, hoặc theo hướng giống như Khương Ảnh và một vài người khác, đầu quân cho các công ty bất động sản.
“Bancan.” – Lương Tê Nguyệt mở miệng, giọng hơi mang chút kiêu ngạo.
Bancan là một văn phòng kiến trúc sư mới nổi mấy năm gần đây, tuy thành lập chưa lâu nhưng phát triển rất nhanh. Được nhận offer ở đó còn khó hơn cả một số tập đoàn lớn. Người sáng lập công ty cũng là đàn anh tốt nghiệp từ Cảng Đại – hồi còn học, Lương Tê Nguyệt từng gặp anh ta một lần trong lễ kỷ niệm trường.
Thương Mục Chi đặt tay lên vô-lăng, không bình luận gì nhiều, chỉ “Ừ” một tiếng:
“Khi nào báo danh?”
“Thứ Hai tuần sau.” – Lương Tê Nguyệt liếc nhìn hắn, có chút cảnh giác – “Sao vậy? Đừng nói là anh quen luôn cả sếp bọn em nha?”
Thương Mục Chi cũng học ngành kiến trúc ở Cảng Đại, nhưng là hệ chính quy hẳn hoi. Sau khi tốt nghiệp, hắn sang London học MBA, rồi về tiếp quản công ty gia đình.
Đèn đỏ vừa chuyển sang xanh, Thương Mục Chi đánh lái đổi hướng, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, bình thản đáp:
“Biết, nhưng không thân.”
Lương Tê Nguyệt khẽ “à” một tiếng, không nói gì thêm.
Không thân thì tốt rồi.
Về đến nhà thì cũng đã gần 1 giờ sáng.
Thương Mục Chi đưa cô xuống gara dưới lầu rồi theo luôn lên thang máy.
Lương Tê Nguyệt vốn không định để hắn lên nhà, nhưng cả đêm mệt rã rời, cô cũng chẳng còn sức mà đôi co, nên mặc kệ hắn đi theo.
Căn hộ này tuy là do Thương Mục Chi bỏ tiền mua, nhưng giấy tờ đứng tên cô, phần lớn thời gian cũng chỉ có một mình cô ở.
Khi ấn mật khẩu, Lương Tê Nguyệt còn cố ý giơ tay che phần bàn phím trước mặt.
Thương Mục Chi đứng ngay sau, dáng người cao gần mét chín, hơn cô cả nửa cái đầu, nên từ trên nhìn xuống rõ mồn một từng con số cô nhập – nhưng hắn chẳng buồn nhắc.
“Bíp”— Cửa mở ra.
Lương Tê Nguyệt rõ ràng không muốn cho hắn vào, nên đứng chắn ở huyền quan, ngăn hắn bước vào thêm, lên tiếng:
“Anh đứng yên đây, đừng bước vào.”
Thương Mục Chi đứng bên thềm cửa, mắt quét nhanh qua phòng khách, không bước vào nhưng lại thản nhiên hỏi:
“Có người trốn trong nhà à?”
“Anh mới là người trốn!” – Lương Tê Nguyệt tức muốn dựng tóc gáy, nhét đèn ngủ vào tay hắn rồi quay người mở tủ giày.
Thương Mục Chi tựa người vào khung cửa, nhìn cô lấy ra một đôi dép bông hình thỏ màu hồng nhạt, thay vào rất nhanh rồi chạy vào phòng khách phía trong. Một lúc sau mới quay lại, trên tay cầm đôi dép lê màu đen quăng cho hắn:
“Đổi dép rồi hẵng vào.”
Lần cuối Thương Mục Chi đến căn hộ này đại khái là nửa năm trước – dịp Tết. Khi ấy cả hai cùng ăn tối tất niên ở nhà họ Thương, cô uống hơi nhiều, nằng nặc không chịu về nhà, bắt hắn phải đưa về đây.
Lúc đó trong nhà không có sẵn dép, hai người ở lại mấy hôm, Thương Mục Chi phải nhờ người đặt cơm hộp với áo mưa mang đến, tiện thể lấy cả dép dùng một lần.
Giờ nhìn lại, đôi dép đen kia tuy không phải loại dùng một lần, nhưng cũng rẻ tiền thấy rõ, thậm chí nhãn còn chưa cắt.
Thương Mục Chi thay giày, bước vào phòng khách.
Phòng khách khá gọn gàng, chỉ có điều cạnh sofa trải thảm bày bừa không ít tài liệu. Laptop vẫn mở, chưa gập xuống, còn trên thảm là bản vẽ thiết kế và bộ LEGO chưa ráp xong.
Lương Tê Nguyệt ở phòng ngủ bước ra, cửa không đóng. Cô ôm một bộ chăn gối, đưa thẳng cho hắn:
“Anh ngủ ở phòng khách.”
Cô nói thêm, giọng rõ ràng không thật:
“Em… tới kỳ rồi.”
Thương Mục Chi đặt chiếc đèn ngủ lên bàn trà, không nhận lấy chăn, chỉ cúi mắt nhìn cô:
“Lại?”
Lương Tê Nguyệt mặt không đổi sắc:
“Ừ. Với lại… sau này chắc em cũng không tiện thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, tại kinh nguyệt không đều.”
Thương Mục Chi im lặng một lúc, không hỏi gì thêm, chỉ bình tĩnh nói:
“Bao lâu rồi?”
Lương Tê Nguyệt đáp ngay không chần chừ:
“Lâu rồi.”
“Ừ.” – Ánh mắt Thương Mục Chi dừng lại trên ngón tay cô – nơi cô có thói quen siết chặt mỗi khi nói dối – rồi mới nói:
“Được rồi. Hôm nào dẫn em đi khám.”
“……” Lương Tê Nguyệt lắc đầu, nói nhỏ:
“Không cần, em đã—”
“Không phải mệt mỏi sao?” Thương Mục Chi ngắt lời cô, liếc nhìn cái chăn trong tay cô, vẫn không nhận lấy, chỉ nhàn nhạt nói:
“Không cần chăn, tôi ngủ ở phòng ngủ chính.”
“……”
——
Hôm sau, mãi đến gần trưa Lương Tê Nguyệt mới tỉnh dậy.
Tối hôm qua sau khi ngủ, cô cũng không biết Thương Mục Chi vào phòng khi nào.
Khi ra khỏi phòng ngủ, Thương Mục Chi đã không còn ở đó nữa. Nhưng bản vẽ trên ghế sô pha trong phòng khách đã được thu dọn gọn gàng, mô hình Lego cũng được lắp ráp xong xuôi.
Cô ngây người trong chốc lát, bước đến gần, chăm chú nhìn bản Lego đã hoàn thiện.
Tựa như bốn năm qua kể từ khi thành thân, lần đầu tiên cô cảm thấy thực sự rõ ràng—
Cảm giác, mình và Thương Mục Chi thật sự là vợ chồng.