Một người bình thường, muốn dựa vào sức lực của chính mình để đánh bại một sinh vật dị dạng cao hơn ba mét là chuyện không thể nào.

Cho dù tiềm năng con người là vô hạn, adrenaline* có tăng vọt đến cực hạn thì con mèo nhỏ mãi mãi cũng chẳng thể đấu lại con hổ lớn.

*Là một hormon do tuyến thượng thận tiết ra. Khi được giải phóng vào máu, Adrenaline đóng vai trò như một chất trung gian hóa học, truyền tải xung thần kinh tới các cơ quan trong cơ thể, giúp phản ứng nhanh trong tình huống căng thẳng hoặc nguy hiểm.

Trừ khi "leo cây".

Thực ra Diệp Ngô Đồng đã sớm nhắm được chỗ đặt chân, ngay bên dưới vách núi có một cái mỏm đá rất nhỏ rất nhỏ, thậm chí chẳng biết có thể chịu nổi trọng lượng một người hay không.

May mà cơ thể này được hệ thống mô phỏng theo dáng vẻ của cô ở thế giới cũ, cô biết rất rõ về cân nặng lẫn kích thước của mình nên mới dám mạo hiểm một phen.

Dù cực kỳ cực kỳ nguy hiểm, cô vẫn đánh cược.

Dẫu sao đã đến thời khắc sinh tử, giữa chắc chắn phải chết và thập tử nhất sinh, cô thà chọn vế sau.

Vì vậy, vào khoảnh khắc sinh vật dị dạng Hà Loan giận dữ đuổi đến, Diệp Ngô Đồng nhắm chuẩn xác tảng đá bên dưới vách núi, quyết đoán nhảy xuống.

Quả nhiên sinh vật dị dạng khi phát điên lên thì chẳng có lý trí gì, không thông minh bằng con người, chẳng ngoài dự đoán, hắn mắc bẫy rồi!

Diệp Ngô Đồng tận mắt nhìn thấy sinh vật dị dạng lao theo cô nhảy xuống vách núi, cô cẩn thận áp sát vách đá, đạp lên cái mỏm nhỏ hẹp ấy xoay người, bám vào mấy tảng đá mà cô đã nhắm sẵn trước đó, chật vật trèo lên lại.

Làn da lộ ra ngoài của cô bị cào xước nhiều chỗ, lòng bàn chân cũng đau buốt, vì cái bệ đá nhỏ bên dưới vách núi chẳng hề bằng phẳng chút nào, mà toàn đá lởm chởm.

Nhưng không quan trọng, cuối cùng Diệp Ngô Đồng cũng leo lên lại con đường mòn trên núi, lúc này mới phát hiện bản thân đã ướt đẫm mồ hôi.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nằm trên mặt đất mát lạnh, gió núi từ dưới vách núi cuộn lên xoáy quanh người cô, khiến Diệp Ngô Đồng cảm thấy sảng khoái, giống như cảm giác uống lon nước ngọt vừa lấy ra từ tủ lạnh vào mùa hè.

Giờ khắc này, phòng livestream đang đón nhận một cơn bão bình luận.

Quan điểm chia làm hai phe rõ rệt, yêu thích hay căm ghét vĩnh viễn không cần quá nhiều lý do, yêu phải một ánh mắt là yêu cả đời, không thích thì hít thở thôi cũng thấy chướng mắt.

Tuy nhiên có một điểm đều khiến mọi người cùng cảm thán.

Đó là cô gái này, trông thì giống như rau xanh vừa non vừa bé trong nhà kính, tay chân như cọng non bẻ một cái là gãy, cơ thể thì như lá cây chỉ cần nghiền nhẹ là nát, nhưng mà… Mẹ nó, khó giết thật đấy!

Tuy nhiên, khi tất cả mọi người, kể cả Diệp Ngô Đồng đều tưởng rằng mọi chuyện đã ngã ngũ thì bỗng nhiên có một cái đuôi từ dưới vách núi vung lên, quấn chặt lấy bắp chân cô.

Thô ráp mà mạnh mẽ, dù cho nhiều vảy ở phần đuôi đã bị lật lên, nhưng vẫn linh hoạt chuẩn xác, siết chặt lấy một chân của Diệp Ngô Đồng.

"Mưa bão sấm chớp" vẫn đến rồi!

Dường như số phận luôn thích trêu đùa con người, vào lúc bạn ngỡ rằng mình đã thành công thì lại cho bạn một cái bạt tai trời giáng, quất bạn xoay vòng vòng như con quay.

Gần như trong chớp mắt… người đang xem livestream còn chưa kịp phản ứng gõ bình luận thì Diệp Ngô Đồng đã bị cái đuôi hiểm ác kia kéo từ trên vách đá xuống…

"Gào!" Tiếng gầm rú quen thuộc như tia chớp xé ngang bầu trời, đốt lên hàng loạt tia lửa trong tinh thần của mọi người.

"Đệt!" Diệp Ngô Đồng là người đầu tiên thay khán giả trong phòng livestream chửi thề.

Nhưng cô phản ứng cực nhanh, lập tức bấu chặt lấy hai tảng đá vừa rồi, ngón tay bấu víu đến mức trắng bệch, móng tay gần như muốn bong ra, đau đớn không thể tả.

Trước sức mạnh tuyệt đối, cô chỉ có thể tuyệt vọng gào thét, nhìn thân thể mình từng chút từng chút bị kéo về phía vực sâu…

Dù trong lòng đã tràn đầy tuyệt vọng, nhưng Diệp Ngô Đồng vẫn tuyệt đối không chịu nhận thua mà buông tay, cô biết rằng so với sinh vật dị dạng, sức lực của mình chẳng khác nào sâu kiến, dù chỉ kéo dài thêm một giây, cô cũng không từ bỏ.

Rất nhanh, cô đã bị kéo đến rìa vách đá.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc cô sắp bị cái đuôi ngày càng siết chặt kéo xuống vực sâu, bỗng tảng đá mà cô bám vào đã không chịu nổi lực kéo khổng lồ mà rơi thẳng xuống dưới!

Có người trong phòng livestream không đành lòng nhìn, bèn nhắm mắt lại, song cũng có những kẻ hả hê reo hò.

Trong tiềm thức con người, phe chính nghĩa phải giành chiến thắng, đây là truyền thừa ngàn năm và cũng là nhận thức khắc sâu trong gen. Mà hiển nhiên, ít nhất về mặt "đạo đức luân lý", Diệp Ngô Đồng không phải phe chính nghĩa.

Ngay giờ phút ấy, dường như cả gió núi cũng lặng im.

Diệp Ngô Đồng như trở lại hiện trường vụ nổ khiến cô tử vong, nhìn thấy kết cục mình bất lực hóa thành tro bụi.

Song, dẫu khi "cọng rơm cứu mạng" cũng gãy, cô vẫn không dễ dàng từ bỏ, mà biến thành "người tài cao gan lớn" bám chặt lấy tảng đá to lớn cỡ đầu người kia, xoay người lại, giơ cao hai tay nện thẳng xuống bắp chân đang bị quấn chặt của mình…

"Bịch!"

"Bịch!"

"Bịch bịch bịch…"

Thiếu nữ quỳ gối bên vách đá, chỉ còn cách vực sâu chưa đến một gang tay, sắc mặt vô cảm, dùng đôi tay trông có vẻ yếu ớt nâng tảng đá lên hết lần này đến lần khác, đập mạnh xuống cái đuôi của sinh vật dị dạng, cũng tức là bắp chân mình.

Lực tay càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nặng!

"Tiếng gào rú vang vọng khắp rừng núi…" Sinh vật dị dạng vốn đã trọng thương do rơi xuống vách núi, lại một lần nữa bị con "kiến hôi" này giáng cho một cú đau điếng.

Tinh thần sau khi được dị hóa cũng có điểm yếu trí mạng, đuôi không phải là tử huyệt, nhưng một người vốn không có đuôi nay lại mọc đuôi, hiển nhiên không thể sử dụng thành thạo, tất nhiên là một trong những nhược điểm.

Mấy người vừa rời khỏi phòng livestream lại ồ ạt tràn vào lần nữa, lấp đầy màn hình bằng những trận bão bình luận dày đặc.

[Plot twist lại chồng plot twist, một năm qua tôi xem livestream chưa có tối nào kịch tính như tối nay!]

[Em gái này cay thật đấy, mấy người không nhận ra à? Cô ấy đập nát đuôi của quái thú kia, chân của mình cũng máu thịt be bét, vậy mà chẳng kêu một tiếng!]

[Tôi thực sự kính nể cô ấy!]

[Cái tinh thần quyết sống này thật sự làm tôi cảm động, mẹ nó chứ, người thế này không sống thì ai đáng sống? ID Tự Mày Xem Đi Có Đẹp Không tặng cho nhân vật trò chơi số 182666, thưởng 666 tinh tệ ~]

[ID Gia Thanh Hồi, tặng lá chắn cao cấp cho 182666!]

[ID Chỉ Khả Ý Hội, thưởng 666 tinh tệ cho nhân vật trò chơi số 182666 ~]

[ID***666 ~]

Càng đập càng mạnh lại dứt khoát, Diệp Ngô Đồng – một tân thủ thậm chí còn không đủ tư cách được xem là người mới, càng không thể so với những streamer của trò chơi Cực Lạc đã lăn lộn vài năm, đã dùng ý chí sinh tồn kiên cường của mình thu hút vô số người tặng thưởng.

Thậm chí còn có cả lá chắn cao cấp.

Chỉ cần kích hoạt lá chắn cao cấp, ít nhất đêm nay chẳng có sinh vật dị dạng nào có thể làm hại cô.

Nhưng chính bản thân Diệp Ngô Đồng lại hoàn toàn không biết mình đang livestream, hệ thống chết yểu khiến cô chẳng hiểu gì về mấy quy tắc quái dị của trò chơi này.

Cô chỉ xem tất cả như một chế độ sinh tồn địa ngục chân thực đến tận cùng.

Thậm chí cô chẳng hề có oán hận hay có cảm xúc tiêu cực nào, bởi không phải ai cũng có cơ hội làm lại từ đầu, vậy nên cô càng thêm trân trọng.

Dù giao diện game tràn ngập thông báo thưởng nóng, thậm chí còn thu hút vài "người chơi hot trên mạng" đỏ mắt ghen tị, cô cũng chưa từng động tới thiết bị sóng não trên cổ tay, dù chỉ một lần.

Mà dưới những đợt công kích điên cuồng như thể mất đi thần kinh cảm giác của cô, cuối cùng cái đuôi chằng chịt vết thương kia cũng không chịu nổi đau đớn, rụt lại xuống vực sâu.

Diệp Ngô Đồng chẳng thốt lấy lời nào, cắn chặt hàm răng, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa, nhưng cô vẫn mở to mắt, không hề lập tức bỏ chạy khỏi vách núi như màn hình livestream đang điên cuồng thúc giục.

Cô nghiến răng, dịch người một chút, không ngờ lại dứt khoát ngồi xổm ngay mép vực, giơ cao tảng đá trong tay, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn chằm chằm xuống vực tối đen như mực.

Khán giả livestream dần vỡ lẽ… biết cô đang định "lấy trứng chọi đá" để quyết đấu sinh tử với sinh vật dị dạng, một phần bình luận là tán thưởng, còn lại đều đang mắng cô không biết tự lượng sức.

Nhưng Diệp Ngô Đồng biết, đây là cơ hội tốt nhất để kết liễu Hà Loan.

Thực lực hai người quá chênh lệch, chỉ cần để đối phương có cơ hội nghỉ xả hơi, với mối ân oán sinh tử giữa Hà Loan và nguyên chủ, cô sẽ chẳng bao giờ được yên thân.

Hơn nữa, cô tận mắt thấy sinh vật dị dạng ngã xuống vực nhưng không chết, còn có thể trèo lên trong thời gian ngắn như vậy, vì thế Diệp Ngô Đồng suy đoán hắn cũng chưa rơi tới đáy.

Nếu không bị thương nặng, một kẻ biến dị từ con người sẽ dùng đôi tay để xé nát cô chứ không phải chỉ dám thò đuôi lên từ dưới vực, cố kéo cô xuống theo.

Chắc chắn hắn đang ở trong trạng thái bị thương nặng!

Tấm lưng gầy gò của Diệp Ngô Đồng căng cứng trong màn đêm, rõ ràng là dáng vẻ vô hại như thỏ con, nhưng ánh mắt lại sắc bén tựa chim ưng săn mồi.

Cuối cùng, giữa cơn bão bình luận điên cuồng, cái đuôi bị đập nát không còn dùng được của Hà Loan dần dần biến mất, hắn bắt đầu leo lên từ vực sâu.

Vừa ló đầu ra, Diệp Ngô Đồng lập tức nhìn rõ, nửa hộp sọ của hắn đã lõm xuống, cả gương mặt bê bết máu, có lẽ vì muốn giảm tốc độ rơi nên hắn đã dùng tay bấu vào vách đá, khiến móng vuốt sắc nhọn rụng gần hết.

Hắn há miệng rộng ra, gầm lên một tiếng chấn động màng nhĩ như muốn đe dọa cô.

Song Diệp Ngô Đồng chẳng hề chần chừ, nhấc tảng đá lên, nện thẳng vào phần hộp sọ bị lõm kia.

"Phụt!"

Máu tươi bắn tung tóe…

"Phụt phụt…"

Sinh vật dị dạng Hà Loan không kịp phát ra tiếng thét nào, cổ họng chỉ còn lại âm thanh rên rỉ đau đớn.

Hắn không dám đe dọa cô nữa, chỉ muốn tìm chỗ khác để leo lên, nhưng Diệp Ngô Đồng cũng theo sát, hắn ló đầu ở đâu, cô sẽ giáng đòn ở đó!

Nhất thời cảnh tượng đã trở nên máu me, tàn nhẫn đến rợn người.

Trong màn đêm, thiếu nữ gầy gò trắng bệch như đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn, lại hoàn toàn đè bẹp sinh vật dị dạng, thậm chí sắp sửa giết chết hắn.

Nhát cuối cùng, Hà Loan há chiếc miệng tàn tạ ra, định phát ra tiếng gầm uy hiếp sau cùng, nhưng lại bị tảng đá của Diệp Ngô Đồng nện thẳng vào trong khoang miệng, hàm răng nanh vỡ tan tành.

Tiếng gào nghẹn lại trong cổ họng ấy nghe mà thê lương đau đớn đến lạ, những tơ máu vằn vện thô bạo trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn cũng dần biến mất do cơn đau đớn kịch liệt kéo dài.

Trước khoảnh khắc rơi xuống, đôi mắt hắn như đã khôi phục lại màu đen tuyền và thuần khiết của con người.

Trong mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc lẫn đau đớn, cũng tràn ngập bóng dáng của Diệp Ngô Đồng.

Nhưng thiếu nữ trên vách núi chẳng thèm nhìn bộ dạng máu thịt bầy nhầy xấu xí của hắn dù chỉ một cái, cuối cùng dùng bàn chân lành lặn còn lại đạp hắn rơi xuống hoàn toàn.

Cô ngồi xổm xuống đất, hai tay chống bên rìa vách núi, giống như loài mèo họ báo nhất định phải xác nhận con mồi đã chết, lắng nghe âm thanh "bịch bịch bịch" vang lên liên tiếp từ rừng núi phía dưới, bấy giờ mới thở hắt ra hơi thở treo lơ lửng trong lồng ngực.

Sau đó cô hơi dịch sang chỗ rộng hơn chút, rồi ngã vật ra đất, toàn thân cô đầy bùn đất và máu tanh, mái tóc rối bời như rắn quấn dính vào khuôn mặt, bị mồ hôi thấm ướt sũng.

Cô nằm ở đó, bạo lực và mềm mại đến cực hạn đập vào thị giác của con người, như thể một Medusa sống động chỉ cần nhìn một cái thôi cũng có thể đoạt mạng kẻ khác.

Người xem không biết nên nói gì nữa, ngoài spam quà tặng chỉ còn câu nói vĩnh cửu “đỉnh chóp".

Spam thành từng hàng từng hàng ngay ngắn, như thể chiến trường vừa nghe thấy lệnh tướng quân, binh lính xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề.

Thậm chí có người nói chỉ cần cô không chết, họ sẽ mãi mãi theo dõi livestream của cô, mà đối với một streamer mới như cô mà nói, độ hot của phòng livestream là căn nguyên để cô sống sót.

Mà phần lớn những người trong đó, ngay từ đầu đều muốn xem cô chết.

Còn Diệp Ngô Đồng, người đã lập nên "vô số kỳ tích", giờ phút này ngửa đầu nhìn ánh trăng yếu ớt trên trời, thực ra cũng không hề nghỉ ngơi, cô chỉ đang tự dỗ dành mà thôi.

Vừa rồi cô không kêu một tiếng, nhưng giờ nước mắt lại tuôn như mưa.

Thậm chí chưa được bao lâu, cô đã bắt đầu khóc huhuhu.

Phòng livestream: …

[Cũng dễ hiểu haha, dù gì cũng là một cô gái, con người sau khi vượt qua đại nạn luôn khó lòng kìm được nước mắt.]

[Đúng đúng đúng, cô ấy khóc rồi, tôi tặng cô ấy chút tiền vậy…]

Rất nhiều người đều tỏ vẻ thông cảm.

Nhưng thiếu nữ nằm trên đất càng khóc càng đáng thương, thậm chí còn cuộn tròn người lại, dùng chính bàn tay vừa nện xuống chân mình ban nãy, nắm chặt thành nắm đấm, đấm mạnh lên ngực mình.

"Cậu thật tàn bạo, còn đánh tôi huhuhuhu…"

"Tôi không chơi với cậu nữa, tôi muốn mách cha mẹ cậu! Cậu đánh tôi!"

"Huhuhuhuhu…"

"Huhuhuhu oaoaoaoaoa…"

Tiếng khóc từ chiếc xe lửa nhỏ, rất nhanh biến thành hàng ngàn hàng vạn con ếch kêu ồn ào.

Mà thiếu nữ nằm trên đất, khóc một lúc lại buông nắm đấm ra, đôi mắt mèo ướt át đáng thương, lộ ra vài phần bất đắc dĩ và lạnh lẽo.

Cô hơi nhíu mày như đang an ủi chính mình, vỗ vỗ đầu, lại vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ của bản thân.

Khung cảnh đó cực kỳ đáng sợ.

Cô nhỏ giọng nói với không khí: "Đừng khóc nữa Maria, không sao rồi…"

"Huhuhuhu… lúc nãy sợ chết mất."

"Maria, chẳng phải chúng ta đã thắng rồi sao? Đừng khóc nữa."

"Huhuhuhuhuhuhu…"

"Mẹ nó cậu im miệng đi! Sao lúc nãy cậu không khóc? Khóc chết cái con quái vật đó luôn!"

"Huhuhuhuhu, cậu chửi người ta. Tôi mách mẹ!"

"Cậu không phải đứa bé ngoan nghe lời mẹ!"

"Cậu đi mách đi! Chúng ta chết rồi, đây không phải ở nhà, tôi xem cậu mách ai!"

Cuối cùng Diệp Ngô Đồng giận dữ gào lên, dốc sức chống cánh tay bò dậy, vậy mà lại khập khiễng bước về con đường ban nãy.

Vừa rồi cô ra tay tàn nhẫn, nhưng sẽ không thực sự đánh vào xương mình, vậy nên tuy thương tích thật, nhưng chưa đến mức không đi nổi.

Nhưng mới đi hai bước, "cô " lại khóc tiếp.

"Đau chân quá, huhuhuhu… đi không nổi."

Diệp Ngô Đồng đi một lát, lại chống vách núi đứng lại, cô tựa đầu vào vách núi một lát, sau đó nâng hai cánh tay lên, chậm rãi ôm lấy chính mình.

"Cậu ngủ đi, tôi cõng cậu đi."

Cuối cùng tiếng thút thít cũng dần dần im bặt.

Bấy giờ Diệp Ngô Đồng mới đi tiếp, nhưng vừa đi vừa khe khẽ hát: "Thế gian chỉ có mẹ là tốt, đứa trẻ không mẹ như ngọn cỏ…"

Giọng nói lúc thì nghẹn ngào, lúc lại trong trẻo, thỉnh thoảng còn dịu dàng thì thầm với chính mình.

Những người trong phòng livestream nhìn thiếu nữ chống vách núi, khập khiễng bước đi… đồng loạt spam dấu chấm hỏi.

( app TYT - tytnovel )


















 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play