7. Hướng Dương Trung Học (Hai)

Tác giả: Chỉ Ngô

"Ngươi, cút đi, xéo đi." Một ông cụ từ trong phòng lao ra, tay cầm một cái cuốc, giơ lên muốn bổ vào mặt Bình Yên, Bình Yên vội vàng chen vào phòng tránh né.

"Đại gia đừng kích động, ta nghe nói phụ cận trong trường học có quỷ, là tới bắt quỷ, không có ác ý."

"Đồ chó má, ngươi khẳng định còn có đồng lõa, tới cướp bóc chúng ta hai cái lão nhân lão thái thái, báo nguy, chúng ta muốn báo nguy." Ông cụ che chắn bà lão sau lưng, hai tay gắt gao nắm lấy cái cuốc không buông tay.

Bình Yên thở dài, trống rỗng móc ra một cây gậy bóng chày, đưa cho hai vị lão nhân xem: "Các ngươi xem, đây là pháp khí của ta, ta thật là tới bắt quỷ."

Nhìn thấy Bình Yên trong tay đột nhiên xuất hiện một cây vũ khí, hai vị lão nhân hoảng sợ, trong lòng biết không phải đối thủ của Bình Yên, thái độ đã xảy ra một sự thay đổi 180 độ.

"Chúng ta mệnh khổ a, mười lăm năm trước trong nhà đột nhiên bị đất đá trôi, đáng thương con trai và con dâu tôi bỏ lại thế gian, chỉ còn lại một đứa cháu, mười năm trước cháu tôi cũng đi rồi, chỉ còn hai ông bà già nương tựa nhau sống, thật là mệnh khổ a!" Bà lão khóc lớn.

"Cô cũng thấy đấy, nhà của chúng ta nghèo, chỉ có thể dựa vào cái nghề sửa xe cũ kỹ này, thật sự là không có tiền, dù sao hai chúng tôi cũng hơn 70 rồi, sống cũng đủ rồi, nếu động tay động chân chúng tôi cũng không phải đối thủ của các cô, chỉ cầu cô đừng ném xác hai chúng tôi quá xa, tôi sợ thanh minh khi hồn ma cháu tôi về tìm không thấy chúng tôi..." Ông cụ vừa nói vừa rơi lệ.

Hai vị lão nhân than thở khóc lóc, Bình Yên sợ tới mức suýt nữa quỳ xuống trước mặt họ. Mình chỉ là muốn hỏi đường, thật không phải người xấu, càng không có đồng lõa a!

"Ta chỉ muốn hỏi đường..." Bình Yên yếu ớt nói một câu.

Hai vị lão nhân liếc nhau, đồng thanh nói: "Không phải tới cướp?"

"Thật không phải, ta là tới bắt quỷ."

Bình Yên nhìn đồ đạc cũ nát trong phòng, vách tường ẩm mốc, đổi chút tiền thế giới này nhét vào tay ông bà, chứng minh thành ý của mình.

Tục ngữ nói, có tiền có thể sai khiến quỷ thần. Hai vị lão nhân cũng từng trải qua chút đời, phát hiện Bình Yên thật không có ý làm hại họ, thái độ thoáng hòa hoãn, cuộn tiền lại nhét vào túi cũ nát.

Đợi đến khi cảm xúc của hai vị lão nhân ổn định lại, Bình Yên báo cho họ mục đích mình đến đây, chỉ nói mình mới xuất sư không lâu, đến bắt quỷ rèn luyện tay nghề, vì dân trừ hại.

Người thế hệ trước rất kính sợ quỷ thần, nghe được lời này, bà lão cố ý rót cho Bình Yên một ly nước ấm để sưởi ấm người: "Cô nương, trời sắp tối rồi, lại còn mưa nữa, tối mịt một mình đi bắt quỷ nguy hiểm quá, nếu cô không chê, ở nhà của chúng tôi qua đêm, đợi mai trời sáng rồi đi."

Một bên ông cụ im lặng, lặng lẽ liếc bà lão nhà mình một cái, ý bảo bà đừng nói chuyện lung tung: "Người ta khẳng định là có việc chính, bà cái gì cũng đều không hiểu đừng quấy rầy."

Bình Yên cười cười, nghe ra ý ông cụ không muốn để nàng ở lại qua đêm. Dù sao cũng là người xa lạ, không tin nàng cũng là chuyện bình thường.

"Ai, nha đầu, cái trường học này tà quái nhiều chuyện lắm. Người sống một đời không dễ dàng, đừng đem mạng giao vào đó." Bà lão hồi tưởng lại đứa con trai và đứa cháu đã mất sớm của mình, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.

Ông cụ lại liếc bà một cái, bà lão lập tức im tiếng không nói.

"Đại gia, cái trường học này có như vậy khủng bố sao? Các ngươi cùng ta nói chuyện đi!" Bình Yên tách ra đề tài, uống một ngụm nước ấm, cả người hàn ý nháy mắt tan hết.

Nàng sớm đã không phải thân thể người, cũng không sợ lạnh, nhưng uống xong chén nước này, cảm giác trong lòng ấm áp.

Đi vào khu ô nhiễm, hệ thống một chút nhắc nhở đều không có, toàn dựa vào nàng tự mò mẫm, hiện tại thật vất vả gặp được hai người sống, cần phải hỏi cho rõ ràng.

"Chúng tôi hai ông bà già, biết đến không nhiều lắm. Chính là..." Ông cụ hướng phía cửa nhìn thoáng qua, hạ thấp giọng nói, "Nghe người ta ở gần trường học nói, ngôi trường kia quỷ dị lắm, cứ đến buổi tối, đèn trong phòng học liền sáng hết. Cô đoán xem? Bên trong không có người, chỉ có tiếng khóc, còn có bóng trắng bay tới bay đi."

"Sau lại có một ngày, có một gã say rượu, vô tình đi vào trong trường học, ngày hôm sau người ta phát hiện hắn ở ngoài đường cái, quần áo đều bị lột sạch, trên người bầm tím không có một chỗ nào lành lặn, từ đó về sau, người đó liền điên rồi, mỗi ngày nhắc mãi quỷ muốn tới hại hắn." Ông cụ nói thần thần thao thao, như là tận mắt chứng kiến vậy.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, chuyện trường học có quỷ liền lan ra, người trong thôn gần đó đều dọn đi hết. Cô nhìn xem con đường này, cơ hồ không có ai nguyện ý ở lại đây. Cũng chỉ có xe buýt và người đến trồng trọt thỉnh thoảng đi ngang qua đây. Nha đầu, cô tuổi còn nhỏ không biết nông sâu, chuyện này, có thể trốn thì trốn."

Bình Yên biết ông cụ có ý tốt, nhưng trước mắt phòng kinh dị đang cần nhân thủ, nàng chính là không trâu bắt chó đi cày, cũng phải đi.

"Đại gia, ngôi trường kia nguy hiểm như vậy, vì sao các ngươi không dọn đi, còn ở lại đây làm gì?" Bình Yên lại uống một ngụm nước ấm, cả người ấm áp.

Nói đến đây, bà lão bên cạnh lại khóc: "Nhà của chúng tôi con trai không có, cháu cũng không có, ở đâu mà chẳng phải ở. Thực sự có chuyện gì, thì cũng chỉ có vậy, cũng chẳng ai quản chúng tôi. Không chuyển nhà, là nghĩ linh hồn nhỏ bé của con trai và cháu tôi khi trở về còn có thể nhìn thấy chúng tôi."

Bình Yên muốn tự tát mình một cái, nói gì không nói, lại nói điều không hay.

"Ngày nào cũng khóc, ngày nào cũng khóc, khóc có ích gì?" Ông cụ không kiên nhẫn nói.

Bà lão giận trừng mắt nhìn ông cụ một cái, đi vào phòng trong không thèm để ý đến ông nữa.

Một trận trầm mặc sau, Bình Yên xấu hổ chuyển chủ đề: "Đại gia, ta từ trạm xe buýt vẫn luôn đi về phía này, trên đường cũng không thấy có trường học, có phải ta đi nhầm hướng không?"

"Không đi nhầm." Ông cụ từ trong túi cũ nát lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút một hơi mạnh, "Cuối đường cái là một con đường nhỏ, đi dọc theo con đường nhỏ đó là vị trí trường học."

Bình Yên hồi ức một chút, vừa rồi nàng đi, cuối đường cái không có gì cả.

"Quái lạ là, có một ngày, cái trường học này đột nhiên biến mất."

Biến mất? Bình Yên thập phần kinh ngạc. Khó trách vừa rồi nàng hỏi đường, nhắc tới trường học bà lão sợ tới mức đóng cửa. Một người lạ mặt cổ quái dò hỏi một nơi đã sớm không tồn tại lại còn có quỷ, ai mà không sợ.

Ông bà đều chỉ nghe chuyện vỉa hè về trường học, không thể nào kiểm chứng, Bình Yên hỏi xong không ở lại lâu, lúc gần đi bà lão còn tiễn nàng ra tận cửa.

Đợi Bình Yên rời đi, họ đóng kín hết cửa ra vào cửa sổ, đèn cũng không dám bật, như là đang phòng ngừa thứ gì đó tiến vào. Bình Yên quay đầu lại nhìn căn nhà cũ nát kia, một mảnh tối đen, phảng phất hoang phế đã lâu.

Bên ngoài trời gần như tối đen, chỉ có thể bật đèn pin dò đường, đi đến cuối đường cái, phía trước quả nhiên là một con đường đất. Đường không dễ đi, chân Bình Yên mấy lần đều lún vào bùn đất.

Ngôi trường êm đẹp đột nhiên biến mất, trừ quỷ quái ra Bình Yên không nghĩ ra còn ai có tâm lực này.

Bình Yên trong lòng nghĩ sự việc, khi ngẩng đầu lên, phát hiện xung quanh không biết từ lúc nào đã tràn ngập sương trắng.

Trời đang mưa to, sương mù này xuất hiện quá cổ quái, Bình Yên ánh mắt đầu tiên liền liên tưởng đến năng lực siêu nhiên.

Bình Yên vội vàng lấy ra tấm thẻ Quỷ Vương kia, nhìn thấy trên mặt thẻ vẫn là một đám sương mù, không có gì khác thường sau mới nhẹ nhàng thở ra.

Thấy sương mù nàng còn tưởng là Quỷ Vương xuất hiện, thật là tự mình dọa mình.

Phảng phất như đáp lại ý nghĩ của Bình Yên, trên mặt thẻ hiện ra một bóng người màu đen, thoạt nhìn có vài phần tương tự Bình Yên, ngay sau đó, bóng người bị một lực lượng kỳ lạ xé làm đôi từ giữa.

"Ấu trĩ."

Bình Yên đánh giá xong, ném thẻ bài trở về, đánh giá đám sương mù trước mắt.

Sương mù dần dần dày đặc, bốn phía tất cả đều là sương mù, chỉ có thể nhìn thấy con đường nhỏ dưới chân. Bình Yên không dám phân tâm, sợ đi nhầm hướng.

Ánh đèn pin chiếu sáng phía trước, xuyên qua màn sương mênh mang, Bình Yên bỗng nhiên mở to hai mắt.

Phía trước sương mù dày đặc, một bóng đen đứng ở giữa đường nhỏ, một bàn tay hướng về phía trước vẫy vẫy. Người nọ đang vẫy tay với Bình Yên.

Đường nhỏ giữa đồng ruộng, khắp nơi không người, bóng đen kỳ lạ.

Bình Yên cầm ô, chiếc ô đen hơi nghiêng xuống che khuất đôi mắt nàng. Nàng giả bộ không nhìn thấy bóng đen, lo lắng đi về phía trước. Bỗng nhiên, dưới chân trượt, Bình Yên một chân lún vào vũng bùn.

Bóng đen phía trước thấy Bình Yên không động đậy, vẫy tay với biên độ lớn hơn nữa, Bình Yên cầm ô, lạnh lùng nhìn bóng đen đang đến gần trước mắt.

Nước mưa táp vào chân nàng, rất lạnh.

Bóng đen trước mắt càng gần, tai Bình Yên rất thính, đã có thể nghe thấy tiếng chân đạp lên bùn nhớp nháp. Nàng nắm chặt cán ô trong tay.

"Ngươi không sao chứ?" Bóng đen nói.

Bình Yên mờ mịt ngẩng đầu.

Trước mắt là một nam sinh thoạt nhìn 17-18 tuổi, trên mặt còn nét trẻ con chưa hết.

Trên người hắn mặc một chiếc áo khoác đồng phục màu xanh biển, trên áo thêu bốn chữ "Hướng Dương Trung Học". Nước mưa sớm đã thấm ướt quần áo hắn, tóc cũng ướt dầm dề, nước mưa chảy xuống theo khuôn mặt hắn.

Bình Yên cảm thấy người trước mắt này so với nàng còn thảm hơn.

Nam sinh vẫy vẫy tay trước mặt Bình Yên: "Ngươi có nghe thấy ta nói không? Mưa ở đây lớn quá, ta đưa ngươi đi khỏi đây trước."

Nam sinh nhiệt tình giúp Bình Yên rút chân ra khỏi vũng bùn, lúc này Bình Yên mới chú ý, người này không đi giày, chân toàn là bùn.

"Trời đã tối rồi, ngươi một mình ở đây quá nguy hiểm, ta đưa ngươi ra ngoài."

Nam sinh nhận lấy chiếc ô trong tay Bình Yên, không ngờ Bình Yên lại "xoát" một tiếng khóc.

"Ta không đi, công nhân của ta còn ở trong trường học, ta muốn đi tìm họ." Bình Yên che mặt khóc nức nở.

Nam sinh ngơ ngác một chút: "Ta không thấy có những người khác..."

"Công nhân đáng thương của ta, cô đơn ở trong trường học, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, quá đáng thương!" Bình Yên hoàn toàn không cho nam sinh cơ hội nói chuyện, cuối cùng, ngẩng đầu yếu ớt hỏi một câu, "Đồng học, ngươi tốt bụng như vậy, chắc chắn nguyện ý mang ta đến trường học phải không?"

"Nhưng, trường học có nội quy, không thể cho người lạ vào..." Nam sinh rối rắm nói.

"Đều sắp tối rồi, ta một mình lại không có chỗ nào để đi, ngươi chẳng lẽ muốn bỏ ta ở nơi hoang vu này sao!" Bình Yên che mặt khóc rống.

Nam sinh cảm thấy Bình Yên nói có lý, suy nghĩ mãi, đồng ý dẫn Bình Yên vào trường học.

"Ta tên là Bình Yên, ngươi tên gì?" Bình Yên ngẩng mặt, trên mặt không có nửa điểm dấu vết nước mắt.

"Trần Quang." Nam sinh ngượng ngùng gãi đầu, nói xong quay đầu không dám nhìn vào mắt Bình Yên.

"Ngươi một mình ở trên đường làm gì?" Bình Yên liếc mắt nhìn bộ quần áo ướt đẫm của nam sinh, hắn dường như hoàn toàn không nhận ra sự bất thường.

"Đi học. Hôm nay khai giảng, lại đến phiên tôi trực nhật, tôi cố ý dậy thật sớm." Giọng nam sinh mang theo chút đắc ý.

Bình Yên kỳ quái nhìn hắn: "Nhà ngươi cách trường học rất xa sao? Muộn như vậy rồi còn chưa đến trường."

"Không xa mà, nhà của chúng tôi rất gần trường..." Trần Quang đột nhiên dừng bước chân.

"Đúng rồi, vì sao tôi muộn như vậy rồi còn chưa đến trường?" Trần Quang cứng đờ quay đầu, một khuôn mặt trắng bệch nhìn Bình Yên một cách sâu kín.

Trong nháy mắt, mặt Trần Quang máu thịt mơ hồ, mí mắt lật ra ngoài, tròng mắt lồi hẳn ra, khóe miệng dính máu, lộ ra một nụ cười rợn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play