13. Hướng Dương Trung Học (Tám)

Tác giả: Chỉ Ngô

Mấy tầng lầu phía trước phòng học sạch sẽ ngăn nắp, đến tầng 5 lại có dấu vết khác thường.

Đêm đen kịt, phòng học không người, ghế dựa lộn xộn, có chiếc bị ném xuống đất, như đã trải qua một trận đánh nhau kịch liệt.

Bình Yên thử đẩy cửa, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa mở.

Không khóa?

Đến gần phòng học, trên bàn tích một lớp tro bụi dày đặc, Bình Yên nhẹ nhàng phẩy tay qua mặt bàn, để lại dấu ngón tay rõ ràng.

Giản Ảnh hết ngăn kéo này đến ngăn kéo khác kiểm tra, bên trong sạch sẽ, không có gì cả.

Nhìn sơ qua xong, Bình Yên xoay người, ánh mắt dừng lại trên bảng đen. Giản Ảnh ngẩng đầu, nhìn chỗ ánh đèn chiếu rọi, sợ ngây người.

Học sinh trường này đều điên hết rồi sao?

Trên bảng đen, chữ phấn năm màu viết dày đặc.

[Đi chết đi!]

[Đều phải chết!]

[Trốn không thoát đâu!]

Nét chữ rõ ràng, lực đạo mạnh mẽ, ban đầu vẫn viết bình thường, viết đến cuối cùng chữ viết xiêu vẹo như người điên, chữ nọ chồng lên chữ kia mơ hồ không rõ, lặp đi lặp lại chỉ ba câu nói này.

Nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Bình Yên đi đến bục giảng, cầm giẻ lau bảng, xóa sạch những chữ viết trên bảng đen.

Mấy gian phòng học phía sau cũng giống gian đầu tiên, trên bảng đen đầy chữ, mãi đến gian cuối cùng, bảng đen sạch sẽ, không có gì cả.

Bàn ghế phòng học này rõ ràng thiếu một phần ba so với các phòng khác, bàn ghế quay xung quanh nhau, ở giữa để lại một vòng tròn, như là có người từng họp ở đây.

Bình Yên đi đến bục giảng nhìn quanh một vòng, giấy A4 dán đầy toàn bộ vách tường phía sau.

[Tôi là xxx, điểm mục tiêu thi đại học của tôi là 610, trường mục tiêu là đại học xx, còn kém 35 điểm.]

[Tôi là xxx, điểm mục tiêu thi đại học của tôi là 560, trường mục tiêu là đại học xx, còn kém 60 điểm.]

[Tôi là xxx, điểm mục tiêu thi đại học là...]

Hai bên vách tường còn dán những câu danh ngôn chí lý.

[Sống như kiến, phải lập chí lớn.]

[Vì trời đất lập tâm, vì muôn dân lập mệnh, vì thánh nhân kế thừa học thuật tuyệt diệu, vì muôn đời mở thái bình.]

[...]

Ánh mắt Bình Yên đảo qua từng chữ ở đây, mãi đến khi Giản Ảnh gọi nàng suy nghĩ mới bị kéo về thực tại.

"Lão đại, ở đây có máu." Ngón tay Giản Ảnh chỉ vào bên trong ngăn kéo, mím chặt môi.

Ánh đèn chiếu vào bên trong ngăn kéo, bên trong không có bất kỳ vật phẩm nào, trừ đầy ắp những dấu bàn tay đỏ như máu.

Bình Yên lật qua một ngăn kéo khác, bên trong vẫn là dấu bàn tay.

Ngăn kéo tiếp theo, vẫn là những dấu bàn tay đáng sợ.

Sáu mươi tư cái bàn, trong ngăn kéo tất cả đều là dấu tay máu, chuyện gì đã xảy ra trong phòng học này?

Bình Yên đi đến giữa vòng tròn đất trống trong phòng học, nhìn quanh toàn bộ căn phòng.

Vị trí bày biện bàn ghế rất đặc biệt, nàng đứng ở đây giống như đứng dưới đèn sân khấu, bị mỗi chiếc bàn nhìn trộm.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng học mạnh mẽ đóng lại.

Ánh mắt Bình Yên rời khỏi cánh cửa, trong nháy mắt, trong phòng học ngồi đầy "người".

Những người này từng người hai chân xếp bằng ngồi trên bàn, lưng còng, cúi đầu, đôi mắt lại trợn trắng lên trên. Vẻ mặt họ thờ ơ, không biểu cảm, từng đôi con ngươi đen nhánh khóa chặt trên người Bình Yên, tựa hồ muốn nhìn thấu nàng.

Họ có một đặc điểm rõ ràng, những ngón tay đặt trên đầu gối đều dính máu.

Giản Ảnh cứng đờ bên tường, không dám nhúc nhích.

Bình Yên nuốt nước miếng, trong tay xuất hiện thêm mấy tờ rơi. Nàng chủ động phá vỡ sự yên tĩnh này, cười nói: "Chào mọi người, tôi đến trường chúng ta tuyên truyền, không biết mọi người có hứng thú với phòng kinh dị không..."

Không đợi Bình Yên nói xong, một tiếng xé gió truyền đến, tờ rơi trong tay nàng bị xuyên thủng một lỗ, rơi rụng đầy đất.

Không xa trên mặt đất, xuất hiện một đầu phấn viết.

Bọn quỷ này, hung dữ thật!

Bình Yên thức thời ngậm miệng, thu những tờ rơi còn lại về, cười gượng nói: "Có chuyện gì từ từ nói, đều là học sinh cả, hà tất phải đánh nhau, tôi cũng không lừa các người. Nếu các người không thích tôi sẽ đi ngay, đừng giận, đừng giận, giận dữ không tốt cho sức khỏe."

Không biết câu nào của Bình Yên có tác dụng, đám học sinh này đồng loạt ngẩng đầu, vẻ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Bình Yên.

Sau đó, da trên người họ từ từ bong ra, từng mảng từng mảng rơi xuống bàn, xuống đất, trên mặt chỉ còn lại cơ bắp đỏ như máu, theo họ mở miệng nói chuyện lại co giật từng chút một.

"Vào trường giả, chết. Vào phòng học giả, chết. Quấy rầy chúng ta học tập giả, chết."

Họ liên tiếp nói ba chữ "chết", Bình Yên cố gắng hết sức khống chế biểu cảm, mới không bật cười.

Đám học sinh này lải nhải thật đúng là ra dáng.

Giây tiếp theo, nàng liền không cười nổi.

Da bong ra trên mặt đất dần dần tụ lại với nhau, hình thành một vòng tròn bao vây Bình Yên chặt chẽ. Sau đó, những mảnh da nhỏ trùng khớp lại khâu thành một tấm da người khổng lồ trùm lên đỉnh đầu Bình Yên, chỗ trùng khớp những vệt đỏ như máu tựa như máu chậm rãi chảy xuống, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ tấm da người.

Áp suất xung quanh đều thấp xuống, Bình Yên hiếm khi nhíu mày.

Theo những mạch máu đỏ tươi càng lúc càng lớn, mùi máu tanh xộc vào mũi, Bình Yên cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người vô lực, ngay cả đứng vững cũng vô cùng khó khăn, phảng phất giây tiếp theo linh hồn nàng muốn thoát ra khỏi cơ thể.

Những học sinh xung quanh quan sát cảnh này không chớp mắt nhìn chằm chằm, khóe miệng quỷ dị nhếch lên.

Trong khoảnh khắc, tấm lưới rơi xuống, bao vây Bình Yên kín mít. Ngắn ngủn vài giây sau hoàn toàn không có âm thanh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

"Lão đại."

Tiếng gào của Giản Ảnh vang vọng trong phòng học, hắn bị người gắt gao ấn vào tường, không thể động đậy, tiếng khóc kêu một tiếng so với một tiếng tê tâm liệt phế.

"Ô ô ô... Ai tới cứu lão đại của tôi với, lão đại cô không thể chết được, ô ô ô..."

"Nhanh, ở ngay phía trước, tôi thấy cô ấy đi vào." Tiếng bước chân dồn dập chạy vội truyền đến từ hành lang.

Giây tiếp theo, cánh cửa phòng học đóng chặt bị người mạnh mẽ phá tung, ngoài cửa sổ, ngoài cửa lớn đứng đầy người, nhìn ra có hơn hai mươi người, mặc đồng phục thống nhất. Chỉ có người dẫn đầu mặc một chiếc áo khoác gió, có vẻ không hợp với họ.

Là Trần Quang.

"Xong rồi, chúng ta đến chậm một bước." Bên cạnh Trần Quang, một cô bé tóc ngắn đeo kính uể oải nói.

"Sao có thể, Bình Yên ở ngay dưới, chúng ta mau kéo cô ấy ra." Trần Quang sốt ruột hô, liền muốn xông vào trong phòng học.

Cô gái bên cạnh vội vàng kéo Trần Quang lại: "Không được, trận pháp một khi mở ra thì không thể đóng lại, cô ấy đã trở thành vật tế."

Trên mặt mọi người trong phòng học rốt cuộc có một tia thần sắc, trong ánh mắt toàn là trào phúng.

"Đồ vô dụng, các ngươi làm nhiều như vậy, vật tế chẳng phải đã rơi vào tay chúng ta rồi sao."

"Tội phạm giết người, các ngươi đám tội phạm giết người, vô cớ hại chết một người vô tội..." Trần Quang tức giận đến mặt đỏ bừng, nếu không bị người kéo lại, hắn đã xông vào trong phòng học rồi.

"Không được, cậu không thể vào phòng học, sẽ hồn phi phách tán." Cô gái cùng đồng bọn gắt gao túm lấy Trần Quang, sợ hắn xúc động làm ra chuyện không hay.

Nghe được lời này, lửa giận trong lòng đám người trong phòng học nháy mắt bùng lên, đột nhiên dịch chuyển đến trước mặt Trần Quang và đồng bọn, lấy cánh cửa làm ranh giới, bên trong lẫn ngoài cửa đều đầy người.

Vẻ mặt họ dữ tợn hung ác, phẫn nộ nói: "Cái gì mà tội phạm giết người, vật cạnh thiên trạch, là thực lực của chính ả vô dụng. Vô tội? Ả vô tội chẳng lẽ chúng ta không vô tội? Hơn nữa, chúng ta đều đã chết, còn cần để ý đến sống chết của người khác?"

"Các ngươi, vì tư lợi cá nhân mà có thể hại người khác chết, còn có mặt mũi đứng ở đây biện giải, mở to mắt ra mà xem trên tường viết cái gì, mười mấy năm sách đều đọc vào bụng chó, thật là dối trá đến cực điểm." Trần Quang chỉ tay vào tấm bảng trên tường, trên tấm bảng ố vàng, mấy chữ "vì muôn dân lập mệnh" vẫn rõ ràng có thể thấy được.

Tựa hồ bị chạm đến chỗ đau, đám học sinh này từng người mặt đỏ bừng, cũng không màng đến hình tượng gì nữa, hận không thể kéo Trần Quang lại hành hung một trận, nổi điên nói: "Cậu cho rằng chúng tôi muốn làm loại chuyện trái lương tâm này sao? Còn ba tháng nữa là thi đại học, chúng tôi sắp thực hiện được ước mơ rồi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chúng tôi phải chịu loại khổ sở này, dựa vào cái gì chết là chúng tôi, chúng tôi cũng muốn sống, cũng muốn một lần nữa làm người, cái cuộc sống không người không quỷ này chúng tôi đã chịu đựng quá đủ rồi."

"Vì lợi ích của bản thân mà có thể hại người khác chết sao? Chuyện giải trừ nguyền rủa thật giả còn chưa rõ ràng, các ngươi làm ra loại chuyện trái lương tâm này còn muốn đi vào luân hồi, nằm mơ đi!" Trần Quang trực tiếp chửi ầm lên.

"Kẻ ích kỷ rõ ràng là các ngươi. Rõ ràng chỉ thiếu một vật tế cuối cùng là chúng ta thành công, là các ngươi hết lần này đến lần khác che giấu trường học, là các ngươi ngăn cản chúng ta, là các ngươi khiến chúng ta ngày qua ngày chịu tội trong cái trường học này."

"Các ngươi ngụy biện..." Trần Quang tức đến ngực phập phồng.

"Ngụy biện cũng được, giết người hung thủ cũng thế, các ngươi làm sao biết ngày đêm bị nhốt trong những ngăn kéo chật hẹp, động một chút toàn thân xương cốt đều đau đớn là cảm giác gì, nửa đêm chúng tôi đau đến khóc rống lên thì có ai đến giúp chúng tôi?"

"Vì sao các ngươi bị nhốt lại chẳng lẽ trong lòng không rõ sao?" Trần Quang còn muốn cãi, lại bị cô gái bên cạnh mạnh mẽ cắt ngang.

"Đủ rồi." Cô bé tóc ngắn đeo kính hiếm khi lộ ra vẻ giận dữ, Trần Quang trong lòng không phục, cũng chỉ có thể im miệng.

Cô gái đẩy đẩy kính, nghiêm túc nói: "Bình Yên là chủ động vào trường, theo ước định, chúng tôi sẽ không can thiệp vào bất kỳ hành vi nào của các cậu đối với cô ấy, nhưng con quỷ bên trong là vô tội, cùng là bạn học, thả cậu ấy đi!"

Cô gái nói, là chỉ Giản Ảnh đang bất động trên tường. Người trong phòng học liếc nhìn Giản Ảnh một cái, tựa hồ nhận định hắn không gây ra uy hiếp gì, liền giải khai sự giam cầm trên người hắn.

"Nhưng mà..." Trần Quang còn muốn phản bác.

"Không có nhưng nhị gì cả, là chúng tôi không có bản lĩnh dọa cô ta rời đi. Vào trường là lựa chọn của chính cô ta, đã chọn thì phải gánh chịu hậu quả."

"Sao có thể..." Trần Quang vẻ mặt thống khổ nằm liệt trên mặt đất, ảo não không thôi, "Đều tại tôi, hôm nay là tôi trực nhật, tôi lại đưa cô ấy đến trường."

"Không trách cậu, là trách nhiệm của tất cả chúng ta." Cô gái nhỏ giọng an ủi Trần Quang.

Mọi người giằng co, Giản Ảnh nhân cơ hội mò đến bên cạnh tấm da người, móng tay cào nhẹ từng chút một lên da người, nước mắt "tí tách tí tách" rơi xuống.

"Lão đại, cô mau ra đây đi, cô đã nói sẽ không bỏ rơi tôi, không thể nói không giữ lời, cô mau ra đây, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn, mỗi ngày đều đi bắt quỷ cùng cô, tôi không bao giờ nhát gan nữa..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play