Nơi ở của Vương Vi cách công ty chỉ khoảng mười phút đi xe. Suốt đoạn đường, cô ta yên lặng đến bất thường. Mười phút sau, họ đã đến nhà cô.

Dưới lầu đã có hai chiếc xe cảnh sát đỗ sẵn. Hai viên cảnh sát đứng đó, khi nhìn thấy Tô Uyển Dung thì lập tức bước đến chào.

“Giáo sư Tô, Diệp thiếu, sao lại để ngài phải chạy tới chạy lui thế này? Thật quá ngại,” một viên cảnh sát trung niên áy náy nói.

Tô Uyển Dung mỉm cười lắc đầu: 

“Không sao, nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ phá án. À đúng rồi, bên cục chắc đã có chỉ thị rồi chứ?”

“Cục Công An thành phố đã ban hành mệnh lệnh rồi. Do vụ án này có điểm tương đồng với vụ liên hoàn giết người mười năm trước, nên yêu cầu trong vòng một tuần phải phá án. Hơn nữa…”

Người cảnh sát trung niên do dự.

Tô Uyển Dung bình thản cười: 

“Hơn nữa cái gì?”

“Ủy ban thị chính vừa họp xong sáng nay, có chỉ thị nếu lại xảy ra thêm một vụ án như thế này nữa, toàn bộ các bộ phận thuộc Sở Công An sẽ bị truy cứu trách nhiệm.”

Tô Uyển Dung nghe xong chỉ cười lạnh: 

“Nóng ruột dữ vậy sao? Nhưng không cần đến một tuần đâu, hôm nay là phá được án rồi.”

Tất cả các cảnh sát đều kinh ngạc trừng to mắt:

“Hôm nay phá án?!”

“Chính xác hơn là trong vòng một tiếng nữa sẽ phá án, đúng không, Vương tiểu thư?” Diệp Dương cười nói, nhưng Vương Vi thì không đáp lại.

Đúng lúc này, một cảnh sát từ trên lầu bước xuống: 

“Báo cáo giáo thụ Tô, Diệp thiếu, trong nhà nghi phạm không phát hiện thấy vật khả nghi. Cũng không thấy hung khí, thậm chí không có cả một con dao.”

Vương Vi lúc này mới lộ vẻ vui mừng: 

“Cảnh sát, các người giờ tin tôi chưa?”

“Đừng vội, chúng ta lên nhà cô ngồi một chút đã. À, nhà cô có nước không? Nói nhiều quá tôi hơi khát.”

Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Diệp Dương, Tô Uyển Dung khẽ mỉm cười.

Với thân phận là người nhà họ Diệp, trước mặt nghi phạm không thể yếu thế hay bối rối.

“Có.” Vương Vi đáp.

Diệp Dương liền cùng mọi người đi lên lầu theo cô.

Vương Vi ở tầng bốn, trong phòng cảnh sát đang tiếp tục lục soát. Đồ đạc bên trong không hề bị xáo trộn, chứng tỏ không có ai cố phi tang gì cả.

Diệp Dương thấy có máy lọc nước, liền rót nước cho Tô Uyển Dung và lấy thêm một cốc cho mình, vừa uống vừa đi dạo quanh nhà.

Đến phòng vệ sinh, cậu đứng nhìn chằm chằm sàn nhà rất lâu.

Tô Uyển Dung không hiểu, hỏi: 

“Con nhìn gì thế Diệp Dương?”

Cậu chỉ tay xuống nền nhà: 

“Mẹ không thấy sàn nhà rất ướt sao? Vương tiểu thư, cô có thói quen tắm sáng à?”

Vương Vi hơi bối rối: 

“Có chứ, sao vậy? Sàn nhà ướt thì có gì đáng nghi?”

“Phòng tắm ướt không có gì lạ, nhưng điều đáng nói là cô bệnh đến mức này mà vẫn tắm sáng? Can đảm ghê đấy!”

Nói rồi, Diệp Dương mở cửa phòng duy nhất trong căn hộ.

Căn nhà khá giản dị, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng vệ sinh. Có lẽ số tiền kiếm được đều bị cô ta đốt vào cờ bạc.

Nhưng ngay khi mở cửa phòng, mắt Diệp Dương đột nhiên co rút lại.

Trong phòng của Vương Vi có một con búp bê vải cao bằng người thật, rõ ràng là thường xuyên được sờ mó, đặt ở nơi dễ tiếp cận.

“Lấy cho tôi một sợi dây thừng!” Diệp Dương lập tức ra lệnh.

Vương Vi lúc này cơ thể bắt đầu run lên.

Tô Uyển Dung có linh cảm không lành nhưng không nói ra. Các cảnh sát thì đầy vẻ tò mò. Một người mang dây tới.

Diệp Dương ôm búp bê ra, lục soát trên người nó rồi bắt đầu buộc dây theo dấu vết có sẵn, dù rất mờ.

Sắc mặt Vương Vi lúc này tái nhợt như tờ giấy, các cảnh sát thì càng lúc càng cau mày nghi ngờ.

Cho đến khi Diệp Dương kéo tay búp bê ra sau lưng, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Cái... cái này sao có thể?!”

“Sao lại không thể?” Diệp Dương quát lớn, tay vẫn tiếp tục buộc theo các vết có sẵn.

Hình dáng của con búp bê vải ngày càng giống với thi thể bị trói của Hoàng Phỉ được phát hiện trong rừng sáng nay.

Nhưng Diệp Dương vẫn chưa buộc xong thì Vương Vi đột nhiên gào lên như phát điên:

“Đừng trói nữa! Đừng trói nữa!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play