Sau khi cảnh sát Trương rời đi, Diệp Dương cũng rời khỏi phòng pháp y một lát.
Vừa mới đi khỏi, trong phòng pháp y liền rộ lên tiếng bàn tán của các cảnh sát.
“Diệp thiếu đúng là con nhà nòi trong quân cảnh, quả thật là thấm nhuần từ nhỏ, năng lực giám định pháp y vừa rồi khiến người ta bội phục sát đất!”
“Thật sự rất lợi hại, ngoài trừ giáo sư Tô và học trưởng Trần Phong, tôi chưa từng thấy ai chỉ nhìn vài giây đã có thể đoán ra hung khí, vết thương chí mạng và thời gian tử vong!”
“ Giáo sư Tô, con trai cô đúng là thiên tài!”
Tuy cười tươi trước một xác chết là điều không nên, nhưng đối với Tô Uyển Dung – người đã quá quen thuộc với cái chết – thì trong lòng giờ phút này chỉ toàn niềm tự hào.
Làm mẹ, ai lại không hy vọng con mình xuất chúng?
Sau khi đáp lại mọi người bằng nụ cười, chẳng bao lâu sau cảnh sát Trương dẫn những người có liên quan đến người chết đến phòng pháp y.
Hai cô bạn thân và vị hôn phu của nạn nhân lần lượt bước vào, ánh mắt lập tức dán chặt vào thi thể của Hoàng Phỉ.
Ba người đồng loạt bàng hoàng, sau đó là tiếng khóc thảm thiết vang lên.
Đặc biệt là bạn trai Hoàng Phỉ – Lý Hoành, gào khóc đến mức ngã ngồi bệt xuống đất như mất hồn.
Diệp Dương đứng bên ngoài quan sát, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
Tô Uyển Dung khẽ hỏi:
“Con thật sự tin rằng vụ án này không liên quan đến tên hung thủ của vụ liên hoàn mười năm trước sao?”
“Đương nhiên là không,” Diệp Dương trả lời.
“Kẻ bị tình nghi nhiều nhất chắc chắn là hung thủ vụ liên hoàn mười năm trước. Nhưng bất kỳ ai có liên quan đến người chết đều có khả năng là nghi phạm.”
Nói xong, Diệp Dương tiến tới trước mặt ba người. Cậu nhìn thẳng vào bạn trai của nạn nhân, hỏi:
“Các người quen nhau bao lâu rồi?”
Người đàn ông sững người vài giây, rồi mới ngẩng đầu nhìn Diệp Dương. Khi thấy đối phương chỉ là một cậu thiếu niên, anh ta lại cúi đầu.
Diệp Dương nhún vai, quay sang hai cô gái:
“Còn các cô? Quen biết bao lâu rồi?”
Một trong hai cô gái nói:
“Chúng tôi quen Hoàng Phỉ 4–5 năm rồi, lúc trước từng ở chung. Sau này cô ấy và Lý Hoành bàn chuyện cưới xin, chúng tôi mới không sống cùng nữa.”
Cô gái còn lại nói thêm:
“Không thể ngờ chị Phỉ lại gặp chuyện như thế… Rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn như vậy chứ?”
“Tất cả là lỗi của tôi… Đáng lẽ tối qua tôi nên ở lại với cô ấy. Nếu tôi ở bên cạnh, có khi đã không xảy ra chuyện này!”
Cuối cùng, Lý Hoành cũng lên tiếng, giọng anh ta run rẩy:
“Gần đây cô ấy bận rộn với một dự án thiết kế. Mấy ngày trước mới có chút manh mối nên phải tăng ca liên tục. Tôi đã khuyên cô ấy đừng cố quá, nhưng cô ấy quá nặng lòng với công việc… Là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi phải kiên quyết hơn!”
Cảm xúc của anh ta ngày càng kích động, Diệp Dương liền đứng dậy và nói với cảnh sát Trương:
“Cho bọn họ về nghỉ ngơi đi.”
“Không! Tôi không đi đâu cả! Tôi phải ở bên Phỉ Phỉ! Chúng tôi đã định cưới nhau vào tháng 11 này, chỉ còn hai ba tháng nữa thôi! Sao lại ra nông nỗi này?!”
Lý Hoành gào khóc như phát điên, các cảnh sát nghe thấy đều lặng lẽ thở dài. Ngay cả Tô Uyển Dung – người đã chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt – cũng không khỏi xúc động:
“Đáng tiếc thật.”
Diệp Dương vẫn rất bình tĩnh. Cậu đã từng gây ra rất nhiều vụ án nghiêm trọng, đến mức bị các tổ chức tinh nhuệ toàn cầu truy nã. Là người từng đứng đầu thế giới tội phạm, không ai hiểu tâm lý tội phạm hơn cậu.
Những gì mắt thấy có thể là thật, nhưng cũng có thể là giả!
Diệp Dương ra hiệu cho các cảnh sát đưa nhóm người liên quan rời đi.
Tô Uyển Dung tiến tới hỏi:
“Diệp Dương, con nhận ra điều gì sao?”
Không trả lời, Diệp Dương rút từ túi hồ sơ ra loạt ảnh hiện trường.
Cậu xếp toàn bộ ảnh theo thứ tự, nhìn chằm chằm vào đó khoảng hai phút rồi nói:
“Con có thể khẳng định vụ án này không liên quan đến vụ án liên hoàn mười năm trước!”
Lời vừa dứt, Tô Uyển Dung và các cảnh sát đều sững sờ.
“Diệp thiếu, từ cách gây án đến mức độ tàn bạo đều giống y như vụ mười năm trước mà!”
“Đúng rồi! Trên lưng nạn nhân còn có dòng chữ ‘tôi đã trở lại’. Ngày xưa, tên hung thủ kia cũng để lại dấu vết sau lưng nạn nhân. Khác biệt duy nhất là lần này là chữ viết, còn trước đây là con số!”
"Trong vụ liên hoàn mười năm trước, các nạn nhân đều là phụ nữ, bị trói bằng dây thừng theo tư thế rất quái dị – đầu chúi xuống đất, mông chổng lên.
Sau lưng mỗi nạn nhân đều có ký hiệu, là dãy số như “9-1”, “9-2”... Đến khi đạt tới “9-9” thì hắn dừng lại."
Diệp Dương cười lạnh trước phản bác của họ:
“Các người chắc chắn vụ này cũng tàn bạo giống vậy sao? Trên người Hoàng Phỉ có ít nhất năm vết dao đâm vào đúng chỗ hiểm, dao đâm sâu tận cán. Nhưng mười năm trước thì không!”
“Hồi đó, mỗi nhát dao chỉ là chém loạn, tuy nhiên lại rất đồng đều – chỉ đủ để rạch thịt! Điều đó cho thấy hung thủ khi đó rất hiểu rõ dụng cụ sắc bén, chắc chắn nghề nghiệp của hắn liên quan đến dao kéo.”
Một cảnh sát ngập ngừng:
“Nhưng nếu vết dao có sâu cạn khác nhau thì cũng chưa đủ loại trừ khả năng là cùng một người chứ?”
“Không! Hung thủ năm xưa rất thông minh – hắn như đang chơi trò chơi với cảnh sát và pháp y. Còn lần này, chỉ là bắt chước rập khuôn mà thôi!”
Vừa nói, Diệp Dương vừa lấy ra một bức ảnh cũ của vụ án mười năm trước. Cậu chỉ vào phần tay bị trói của nạn nhân rồi nói:
“Tôi không cần phải điều tra cùng các người đâu.”
Rồi cậu quay người bước đi. Tô Uyển Dung vội hỏi:
“Diệp Dương, con định đi đâu?”
Diệp Dương quay đầu, cười nhạt:
“Con đã biết được nơi có thể tìm thấy hung thủ rồi!”