Trời trong mây tạnh, núi rừng tĩnh lặng, không gợn chút gió.
Theo ánh dương lên cao, quảng trường dần tụ lại một đám đệ tử, ngẩng đầu nhìn tấm bảng nhiệm vụ dán trên bức tường cao.
Cứ cách một khoảng thời gian, Thanh Nguyên Tông sẽ phân phó nhiệm vụ cho môn hạ đệ tử. Việc lớn thì như xuống núi trừ tà diệt yêu, lên núi xa hái linh dược, việc nhỏ thì chỉ là quét tước đại điện, chỉnh lý Tàng Thư Các.
Thông thường, nhiệm vụ có độ khó cao hoặc cần đi xa sẽ giao cho đệ tử nội môn có tu vi mạnh mẽ. Còn đệ tử ngoại môn thì chỉ có thể nhận những việc lặt vặt.
Là một ngoại môn đệ tử, Dư Khê rất biết thân biết phận, đứng ở vòng ngoài đám người. Nàng đợi đến khi đám đệ tử nội môn phía trước chọn xong nhiệm vụ rồi rời đi, mới thong thả bước lên vài bước.
Những nhiệm vụ giúp ích cho việc tăng trưởng tu vi hoặc có thù lao hậu hĩnh thường bị chọn hết rất nhanh. Thậm chí có người chỉ chậm một bước, nhiệm vụ vừa ý đã bị người khác giành mất, liền nổi lên tranh cãi.
Dư Khê không vội cũng chẳng nóng ruột, vốn dĩ chẳng hề có ý định tranh giành với đồng môn.
Nàng theo bảng nhiệm vụ nhìn từng hàng một, rất nhanh chú ý đến một nhiệm vụ bị bỏ mặc không ai đếm xỉa.
[Trông coi Nhàn Nguyệt Phong ba tháng]
Dù phần thưởng không hề ít, nhưng chẳng có ai chủ động chọn nhiệm vụ nhàm chán lại kéo dài này.
Thế nhưng vừa nhìn thấy, Dư Khê như bắt được bảo vật, mắt sáng rỡ lên. Nàng lập tức len qua đám người, chen đến trước mặt vị sư huynh phụ trách phân nhiệm vụ, hồ hởi nói:
“Sư huynh, sư huynh! Ta muốn đi giữ núi Nhàn Nguyệt Phong.”
Sư huynh quay đầu liếc lên bảng, nhắc nhở: “Ngươi nhìn cho rõ rồi chứ? Giữ núi kéo dài suốt ba tháng, ngươi phải đảm bảo không có ai bước lên Nhàn Nguyệt Phong, trong thời gian ấy tuyệt đối không được rời khỏi vô cớ.”
“Ừm, ta biết rồi.” Dư Khê gật đầu chắc nịch.
Thấy nàng thái độ kiên quyết, sư huynh mới hạ bút ghi chép lại, rồi nói tiếp: “Nhiệm vụ này thời gian kéo dài, nên phần thưởng sẽ được ứng trước một nửa.”
“Đa tạ sư huynh.” Dư Khê lập tức đưa hai tay ra nhận lấy túi linh thạch sư huynh đưa cho, cẩn thận cất vào trong áo.
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, nàng thỏa mãn rời khỏi quảng trường.
Vài ngày trước, Dư Khê bất ngờ xuyên vào một quyển tu chân tiểu thuyết, trở thành nữ phụ độc ác trong truyện. Theo nguyên tác, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ bị Ma đạo đoạt xá, trở thành phản diện tàn độc, cuối cùng bị nữ chính một kiếm giết chết.
Tính tới tính lui, tiểu mệnh chỉ còn ba tháng.
Biết rõ khó thoát khỏi kết cục bị giết, Dư Khê dứt khoát chọn cách buông xuôi.
Thế là nàng nhận nhiệm vụ trông núi, ở một nơi cách xa tuyến chính cốt truyện, trời cao biển rộng, có thể an tâm ăn chực đợi chết.
Dư Khê thong dong quay về học xá, thu dọn hành trang, một đường đi về phía rừng sâu sau chủ phong.
Khi ấy chính là giờ ngọ, ngẩng đầu qua khe hở giữa tán cây rậm rạp còn có thể thấy vầng thái dương chói chang treo cao trên đỉnh đầu, từng sợi ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, rải lên thảm cỏ dưới bóng râm những vệt sáng loang lổ.
Sau khi đi một đoạn không ngắn, Dư Khê dừng bước trước chân Nhàn Nguyệt Phong.
Ngọn núi trước mắt có địa hình thoai thoải rồi dần dốc đứng, cho dù đang là ngày nắng to, ngẩng đầu cũng chỉ có thể trông thấy vách đá dựng đứng…
Lẽ nào đây là một ngọn hoang sơn?
Không đúng, không đúng, tông môn sao có lý để phái người canh giữ một ngọn núi hoang không người ở.
Nàng cẩn thận suy ngẫm, nhớ lại lúc mới tới đây từng nghe các nữ tu ở học xá nhắc đến, trên đỉnh ngọn núi này hình như có một vị sư tổ đức cao vọng trọng cư ngụ, là tu sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thanh Nguyên Tông đạt đến Hóa Thần cảnh.
Dù là vậy, e rằng cũng đã hơn ba trăm tuổi rồi.
Trong đầu chợt hiện lên gương mặt tiên phong đạo cốt, râu tóc phiêu dật, nét mặt từ hòa, khiến Dư Khê không nhịn được bật cười.
Hóa ra nàng tới đây trông núi chính là trông cửa cho vị sư tổ đã già rồi ấy à.
Thế cũng được, ít ra có thể sống yên ổn tự tại, không lo bị gặp nam nữ chính, rồi bị cuốn vào mấy chuyện máu chó, vô duyên vô cớ mà vạ lây.
Nghỉ ngơi một lát, nàng bắt đầu lên núi. Khi đã leo đến lưng chừng, con đường mòn dưới chân ngày càng mờ nhạt rồi hoàn toàn biến mất.
Ngay nơi đường núi chấm dứt, lại xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ đứng sừng sững.
“Đây là chỗ ở của người canh núi sao?”
Dư Khê lẩm bẩm, bước về phía căn nhà.
Đẩy cửa bước vào, trước mắt là nội thất rộng rãi. Không biết đã bao lâu không có người ở, thế nhưng mọi nơi đập vào mắt đều sạch sẽ tinh tươm, trong không khí vẫn còn vương mùi hương nhẹ nhàng của gỗ.
Nàng hít sâu một hơi, xoay người đóng cửa lại.
Đưa mắt nhìn lướt qua những đồ đạc đơn sơ trong phòng, nàng đi thẳng đến bên giường, ném bọc hành trang lên mặt phản, xoay người ngã phịch xuống, khoan khoái thở dài một tiếng:
“Có phòng riêng lớn thế này để ở, lại còn có thù lao, nhiệm vụ này đúng là có lương tâm quá đi!”
Nàng chọn một tư thế thoải mái nằm yên, hít thở bầu không khí trong lành, nhắm mắt lại giữa tiếng chim hót ve ngân vang vọng khắp rừng núi.
Vốn định chỉ chợp mắt một lát, vậy mà khi mở mắt ra, trời đã sẩm tối.
“Hắt xì!”
Dư Khê rùng mình một cái.
Nàng mơ màng bước xuống giường đứng dậy, nhìn về phía khung cửa sổ còn khép hờ. Chỉ thấy bên ngoài là rừng cây xanh rì rậm rạp, từng làn sương trắng lững lờ trôi qua, ánh sáng yếu ớt của đom đóm lập lòe giữa không trung, tựa như chốn tiên cảnh.
“Sao lại có sương mù rồi?”
Tán lá dày đặc che mất ánh sáng từ bầu trời, Dư Khê nghi hoặc tự nói với bản thân, rồi đóng sập cửa sổ lại, sau đó bước ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, làn sương mù bao phủ khắp rừng lập tức tràn đến vây lấy nàng.
Dư Khê hiếu kỳ đưa mắt quan sát bốn phía, chợt phát hiện dưới chân núi không xa, sương mù dày đặc nhất. Nhìn kỹ, nàng nhận ra lớp sương ấy không phải tụ lại tại đó, mà như dòng suối nhẹ nhàng chảy từ trên núi xuống. Chính nơi ấy, là “cửa đổ ra biển” của làn sương.
Nàng lần theo sương mù mà tiến lên, chẳng mấy chốc đã đến gần nơi sương dày đặc nhất. Tới gần mới thấy rõ
Bên dưới làn sương đang tuôn chảy ấy, là một con đường dẫn lên phía trên!
Dư Khê thoáng ngẩn ra, rồi nhanh chóng nhận ra con đường này dường như dẫn lên đỉnh núi.
“Giữa đêm mà còn leo núi làm gì, mệt chết đi được.” Thiếu nữ lười biếng ngáp một cái, sau khi nhìn đủ kỳ cảnh, liền xoay người định quay về tiểu trúc để tiếp tục ngủ.
Vừa bước đi được hai bước, sau lưng bỗng vang lên một trận vỗ cánh nhẹ nhàng, âm thanh ấy từ phía sau chuyển dần sang bên cạnh, theo đó là ánh sáng lam băng lấp lánh lướt vào tầm mắt nàng là một con bươm bướm đang bay.
Chuẩn xác hơn, đó là một con bươm bướm toàn thân trong suốt, phát ra ánh sáng nhàn nhạtmột con băng điệp biết phát quang.
“Thật đẹp.” Dư Khê không nhịn được thốt lên.
Nàng chưa từng thấy con bươm bướm nào xinh đẹp đến vậy. Nếu nuôi nó trong nhà làm sủng vật, hẳn sẽ rất thú vị.
Con băng điệp vỗ cánh trước mặt nàng, động tác ưu nhã chậm rãi, lơ lửng giữa không trung. Dư Khê nhắm đúng thời cơ đưa tay bắt lấy, nhưng bươm bướm lại như có linh tính, linh hoạt né tránh, bay vòng ra sau nàng.
“Ê!” Dư Khê chụp hụt, lập tức xoay người đuổi theo hướng bướm bay.
Con bướm trong suốt này thoạt nhìn chẳng giống sinh linh thật sự, nhưng so với bươm bướm thông thường thì còn khó bắt hơn nhiều. Dư Khê cứ đuổi theo từng bước, từng bước nhào tới, đến khi kịp nhận ra, chân nàng đã đặt trên bậc đá dẫn lên núi từ bao giờ.
Tà váy bị sương mù phất động lay nhẹ, Dư Khê như chợt nghĩ ra điều gì đó Nàng thử bước lùi khỏi bậc đá, rồi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên con bươm bướm vừa bay phía trước, nay lại quay đầu bay về phía nàng gần thêm chút nữa.
Nó đang dẫn nàng lên núi!
Thú vị đây.
Khóe môi thiếu nữ khẽ nhếch lên một nụ cười, nàng đứng tại chỗ khoanh tay, nhìn con bướm mà cất tiếng: “Ngươi muốn ta lên núi?”
Bươm bướm vỗ cánh lượn vòng, lại bay gần nàng thêm một đoạn.
Dư Khê ngẩng đầu nhìn về Nhàn Nguyệt Phong giữa màn đêm, trong lòng nghĩ, mình đến đây để trấn thủ sơn môn, vốn không nên quấy nhiễu thanh tĩnh của sư tổ. Nhưng con băng điệp này như được điều khiển bằng pháp quyết mà thành, cố ý đến đây dẫn nàng lên núi, lẽ nào là sư tổ muốn gặp nàng?
Trong sách, nội dung về vị sư tổ này chỉ có vài dòng lướt qua, nhưng nàng biết sư tổ là nhân vật trọng yếu của Thanh Nguyên Tông, tâm ý hướng đạo, ôn hòa từ ái.
Nếu có thể được sư tổ thương yêu vài phần, biết đâu những ngày còn lại của nàng sẽ bớt gian truân, sống yên ổn hơn một chút.
Nghĩ đến đây, Dư Khê lập tức bước lên bậc đá.
Con đường dài như uốn lượn quanh núi, sương mù hai bên như cát ánh nguyệt trôi ngược về dưới chân.
Nàng đi mãi đến tận đỉnh núi, xuyên qua một rừng cây nhỏ, trước mắt liền bừng sáng một biển hoa màu lam u uẩn theo gió lay động, bằng phẳng và rộng lớn. Ở chính giữa biển hoa ấy, là chỗ ở của sư tổ.
Dư Khê đi theo con bướm tiến vào biển hoa, từ xa đã trông thấy một bóng người đang đứng dậy từ giữa hoa, quay lưng về phía nàng.
Con băng điệp đang bay trước mặt nàng liền vẽ ra một dải sáng lam, chậm rãi bay về phía thân ảnh kia. Dư Khê như bị thứ gì đó sai khiến, bước gần thêm hai bước, ánh mắt không khỏi tò mò đánh giá người ấy dáng người cao ráo ngay ngắn, tóc dài trắng như tuyết.
Hắn chính là sư tổ sao?
Không biết nên mở miệng hành lễ thế nào, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh bướm linh xảo kia nhẹ nhàng đậu lên vai nam nhân. Thân hình nam nhân hơi khựng lại, mở miệng hỏi: “Là ai?”
Thanh âm ôn hòa trong trẻo truyền đến bên tai, so với tưởng tượng về một lão nhân tuổi cao giọng khàn, quả thật cách biệt một trời một vực.
Gặp cao nhân rồi.
Dư Khê vội vàng quỳ nửa người xuống, cúi đầu nói: “Hậu bối không cố ý mạo phạm, xin sư tổ thứ tội.”
Người trước mặt xoay người lại, tiếng bước chân dần dần tiến đến gần, chậm rãi mở miệng:“Ngươi là ai?”
“Vãn bối tên là Dư Khê, tới Nhàn Nguyệt Phong trông núi.”
Nàng cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy biển hoa dưới chân đang phát ra quầng sáng lam u trong bóng đêm. Những đóa hoa nở rộ, vậy mà đều là màu trong suốt.
“Đứng dậy đi.” Thanh âm nam nhân lại lần nữa vang lên, kéo thần trí nàng từ hoa về lại thực tại.
“Đa tạ sư tổ.” Dư Khê đứng lên, vừa ngẩng đầu, liền vô ý nhìn rõ người trước mặt.
Nam nhân tóc dài trắng như tuyết, da trắng như sứ, y phục nhàn nhạt tựa sắc nước, quanh thân lộ ra một luồng khí chất thanh lãnh mà nhu hòa. Đứng giữa màn đêm, như trăng mọc giữa làn sương phủ mặt hồ. Ánh sáng chiếu lên người hắn mờ ảo mông lung, mang theo vẻ đẹp thánh khiết, khiến người không dám mạo phạm.
Hắn mang gương mặt tuyệt mỹ, ánh mắt như hồ nước dịu dàng, đôi môi như nhuộm sắc anh đào, khiến nàng chẳng thể dời mắt.
Một người đẹp đến thế…
Dư Khê âm thầm nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy má nóng ran, ngực nghẹn lại, tim đập loạn nhịp.
Nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, mãi đến khi hắn nhận ra ánh nhìn của nàng mà nghiêng mặt sang, nàng mới hốt hoảng xoay mặt đi, lén lút thở ra một hơi nóng.
Tiếng tim đập của bản thân dường như muốn làm tai nàng vỡ tung. Dư Khê mím môi, mãi vẫn không nghe thấy sư tổ trách tội, liền biết tính tình người này quả nhiên ôn hòa, bèn mạnh dạn bắt chuyện:
“Xin hỏi sư tổ, loài hoa này là gì?”
Nam nhân nhàn nhạt đáp: “Đây là Giải Ưu thảo, trồng đã hai trăm năm chưa từng biến hóa, không biết vì sao mấy ngày trước lại kết nụ, đến đêm nay thì đồng loạt nở rộ.”
“Vậy còn cánh bướm này thì…?” Dư Khê nhìn về con bướm băng đang đậu trên vai hắn.
“Nó…” Nam nhân nâng tay chạm nhẹ lên vai, duỗi một ngón tay ra, con bướm liền bay đến đầu ngón tay hắn.
“Chắc là linh sinh ra từ trong hoa.”
Hắn khom lưng, đưa cánh bướm về phía hoa, cánh bướm đáp xuống cánh hoa, rồi dần tan vào ánh sáng lam u.
Thì ra là linh hoa dẫn nàng đến, chứ không phải sư tổ triệu kiến nàng.
Cũng đúng, người như sư tổ, đâu phải nàng có thể vọng tưởng với tới. Là nàng tự mình đa tình rồi.
Dư Khê âm thầm sinh lòng thất vọng, chỉ dám len lén nhìn hắn vài lần khi ánh mắt hắn rơi xuống biển hoa.
Tựa như thần tiên bước ra từ tranh vẽ, ngay cả ánh nhìn khi thưởng hoa cũng ôn nhu thâm tình đến vậy. Cái ôn nhu ấy, mang theo lòng thương xót cõi đời, khiến lòng nàng không khỏi rung động.
Nàng do dự chẳng muốn rời đi, lại không biết nên nói gì để níu kéo thời gian.
Tựa hồ nhìn thấu ý đồ của nàng, nam nhân nghiêng mặt sang, khẽ cười nói: “Đã đến đây, có thể cùng ta uống một chén trà chăng?”
“Được, được chứ…” Dư Khê ngây ngốc đáp lời, nhẹ cắn môi, giấu đi tiếng reo vui trong lòng. Gió đêm lướt qua, biển hoa dập dờn, hương thơm càng thêm nồng nàn.