Edit: Zang
Cầm tờ giấy thông báo thi lại bước ra khỏi tòa hành chính, Lâm Chỉ rốt cuộc cũng cảm thấy mình đã đạt được một điều ước bé nhỏ.
Trước mặt cô, bên vệ đường có một trạm bán tự động dành riêng cho học viện — máy phân phối dịch dinh dưỡng.
Điều khiến người ta phấn khích nhất, là trên đó in một hàng chữ đỏ chói chạm đến tâm can:
“Dịch dinh dưỡng miễn phí.”
Lâm Chỉ lập tức sà tới nghiên cứu.
Các loại dịch dinh dưỡng đều được đóng gói theo tiêu chuẩn quân dụng, đơn giản và đồng nhất, chỉ phân biệt bằng mã số. Lâm Chỉ chọn đại một loại nhìn thuận mắt nhất.
Theo hướng dẫn, cô cắm thẻ học viên vào khe nhận diện, “cạch” một tiếng, một ống dịch dinh dưỡng lăn xuống.
Lần đầu rút được là một ống màu trắng ngà, thơm dịu và ngọt nhẹ, như kem lỏng. Khi đói, uống vào thật sự quá ngon.
Lâm Chỉ uống một hơi cạn sạch, cảm giác sức lực quay về hơn phân nửa. Nhưng vẫn chưa thấy đủ, cô lại lấy thêm một ống nữa.
Lần này là loại đỏ nhạt trong suốt, bên trong còn lơ lửng hạt nhỏ li ti như nước ép dưa hấu tươi. Mát lạnh, sảng khoái — cũng ngon không kém.
Đến ống thứ ba, vị vải chín ngọt lịm vừa trôi xuống bụng, Lâm Chỉ mới tình cờ nhìn thấy tòa nhà đối diện — trên bảng hiệu viết: “Nhà ăn học viên”.
Lâm Chỉ nghi hoặc: Rõ ràng có thể dùng miễn phí dịch dinh dưỡng, sao còn cần đến nhà ăn?
Nhưng đúng là nhà ăn thật.
Màn hình treo ngoài cửa có chú thích rõ ràng: đây là nơi phục vụ học viên không quen dùng dịch dinh dưỡng, hoặc có nhu cầu ăn uống đặc thù.
Kiểu như nhà ăn "cơm sạch" trong các trường đại học.
Bên trong không gian nhỏ, trang trí cũ kỹ, bàn ghế thưa thớt, vắng vẻ.
Ở cửa sổ lấy cơm, một chú đầu bếp to béo đang bận rộn. Thấy Lâm Chỉ bước vào, ông nở nụ cười tươi rói:
“Tiểu Chỉ, tới rồi à? Hôm nay tới sớm vậy? Ta cứ tưởng cô phải làm xong trăm cái hít đất ở phòng huấn luyện mới mò tới cơ đấy. Đợi chút, ta làm cho cô món ngon.”
Ông quay lưng vào bếp, bắt đầu bận rộn với mớ nồi niêu xoong chảo.
Lâm Chỉ đi vào trong thì thấy Biên Già đã ngồi đó từ trước — là người cô vừa gặp ở cổng.
Biên Già ngẩng đầu, cũng nhận ra cô, đôi mắt cong cong dưới vành mũ, nở nụ cười sáng rỡ.
Anh vẫy tay chào: “Tôi thấy cô vượt qua lão Phi tay không ở cổng, ấn tượng lắm đấy.”
Lâm Chỉ đi đến, ngồi đối diện và bắt tay, “Cậu cũng giỏi lắm mà.”
Biên Già cười: “Cái con robot lão Phi ấy, tôi nhìn là biết ngay nó là đời cũ, mẫu R188, hệ trí năng Tinh Đồ từ cả chục năm trước. Chân nó không linh hoạt, lúc chiến đấu thường dùng tay để điều động. Tôi thấy số hiệu trên đùi nó còn chưa nâng cấp, nên chỉ cần tập trung khóa tay nó là gần như xong việc. Dù vậy cũng không đơn giản như cách của cậu.”
Anh hỏi tiếp: “Cậu cũng đến từ hành tinh MQ187 à?”
Lâm Chỉ ngạc nhiên: “Đúng thế. Sao cậu biết?”
Biên Già chỉ vào giày cô: “Chỉ có người tinh cầu mình mới đi loại giày kiểu cổ như vậy.”
Lâm Chỉ cúi nhìn đôi giày — giày thể thao cũ màu vàng, mũi đã mòn gần thủng, chẳng thấy có gì đặc biệt.
Dù sao thì… xem ra Biên Già là đồng hương của “nguyên chủ”.
Anh cũng học hệ Chỉ huy điều khiển như cô, năm nay năm ba. Hai năm trước còn học ở học viện cơ giáp hệ Alpha của chòm Nhân Mã, học kỳ này mới chuyển về đây.
Một lát sau, chú đầu bếp quay lại, bưng ra hai chiếc khay.
Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm phức.
Lâm Chỉ ngẩn ngơ.
Trên khay là bánh nướng kẹp thịt, vỏ ngoài nướng vàng giòn rụm, bên trong kẹp đầy thịt nướng ướp thì là.
Giữa thế giới tinh tế tương lai, lại có thứ như bánh mì kẹp thịt?!
Xem ra những người xuyên không giỏi nấu nướng kia chưa tận dụng hết khả năng rồi…
Chú bếp đặt khay trước mặt hai người: “Chỗ chúng tôi làm món nhà ăn kiểu quê, nóng ăn ngay kẻo nguội. Có phải còn hơn đống dịch dinh dưỡng pha hương tổng hợp kia không?”
Lâm Chỉ cắn một miếng, rồi thở dài thỏa mãn.
Vỏ bánh mè vàng giòn vụn ra, thịt nướng thơm lừng quyện tiêu, lại nóng hổi… ngon đến không thể tả nổi.
Dù đã uống ba ống dịch dinh dưỡng, nghĩ đến việc có thể sắp bị đuổi học, cảm giác đói lại trỗi dậy. Lâm Chỉ ăn liền hai cái bánh, đến mức bụng căng tròn mới chịu dừng.
Cách đó mấy trăm mét, một chiếc xe lơ lửng màu trắng như tuyết nhẹ nhàng hạ cánh xuống bãi đỗ học viện.
Tần Liệp — giờ đã thay đồ, ngồi trong xe với gương mặt tái nhợt.
An Phách ngồi bên cạnh, tò mò nhìn: “Cậu là người điều khiển cơ giáp, mà còn say xe à? Thần kỳ thật đấy. Không sao chứ?”
“Không sao.” Tần Liệp cúi đầu nhìn màn hình quang não.
Trên đó đang hiện hồ sơ của Lâm Chỉ, cùng mô hình 3D đang xoay chậm.
Hồ sơ rất rõ ràng: cô đến từ tinh hệ xa xôi MQ187, cha là cựu binh đã hy sinh trong chiến tranh chống loài trùng, mẹ mất vì bệnh vài năm trước.
Anh chuyển sang trang tiếp theo — phiếu điểm.
An Phách ghé đầu nhìn, suýt bật ra: “Thành tích kiểu này mà vẫn chưa bị học viện cho nghỉ học?”
Tần Liệp lướt lại một lượt: “Cô ấy là Omega, lại đến từ tinh hệ xa xôi. Vì ngân sách từ liên minh, học viện tiếc không nỡ đuổi.”
An Phách nhíu mày: “Lợi dụng kẽ hở thật giỏi.”
Không rõ là đang nói Lâm Chỉ, hay đang mắng học viện.
Anh nhìn chằm chằm màn hình, trầm tư: “Cậu nghĩ cô ta có khả năng cố ý lên tàu để trộm tài liệu không?”
Tần Liệp lắc đầu: “Cô ấy ngồi cạnh tôi suốt, tôi quan sát kỹ rồi. Cả quá trình cô ấy không hề để mắt đến thùng tay cụt chứa dữ liệu. Cảm giác không giống người có ý đồ. Hơn nữa hôm nay là ngày khai giảng, xuất hiện ở đó cũng hợp lý. Và đừng quên, chỉ Thiên Dụ chúng ta mới hiểu rõ hệ thống truyền dữ liệu ngẫu hợp — ngoài chúng ta, không ai có thể lấy được tài liệu mà không cần chìa khóa bảo mật.”
Nói cách khác: rất có thể chỉ là sự cố.
Dữ liệu do lỗi hệ thống, vô tình truyền nhầm vào vòng tay cô gái ấy.
Tần Liệp từ trước đến nay quan sát tinh tế, phán đoán chuẩn xác, An Phách tin lời anh.
Tần Liệp trầm tư: “Nếu có cách lấy lại dữ liệu từ tay cô ấy thì tốt.”
An Phách nói: “Thật ra không khó. Chỉ cần anh lại gần cô ta, tôi có cách lấy dữ liệu ra mà không ai phát hiện.”
Tần Liệp: “Chỉ cần lại gần là được?”
Vậy thì… càng dễ.
An Phách tiếp tục gõ trên màn hình quang não, “Cho tôi chút thời gian.”
Tần Liệp gật đầu, tiện tay ném ống dịch dinh dưỡng đang cầm vào thùng rác.
An Phách liếc nhìn: “Cậu vẫn đói à?”
Tần Liệp yên lặng cảm nhận, rồi nói: “Không đói… nhưng giờ lại thấy đầy bụng.”
“Không phải rõ ràng sao” An Phách nhún vai, “Uống liền một mạch năm sáu ống dịch dinh dưỡng, không no mới lạ. Giờ mới thấy đầy bụng, cậu phản xạ hơi bị chậm đấy.”
Một người như đóa hoa cao lãnh — luôn lạnh lùng, lý trí, nay lại bất ngờ tự mình phá vỡ hình tượng, ăn uống quá độ, chẳng hiểu là dây thần kinh nào vừa bị lệch mất rồi.
Tần Liệp khẽ nhíu mày, ánh mắt hơi trầm:
“Không phải chỉ là ăn nhiều… mà còn cảm giác như... đã ăn rất nhiều thịt ấy. Cảm giác hơi… ngậy.”
“Thịt??” An Phách sửng sốt.
Anh tiện tay nhặt lên ống dịch dinh dưỡng Tần Liệp vừa vứt, nhìn kỹ một lượt.
Tần Liệp đã ăn chay suốt nhiều năm để giữ độ mẫn cảm khi điều khiển cơ giáp. Ngay cả dịch dinh dưỡng của anh cũng là loại đặc chế — nhạt nhẽo đến mức chẳng khác gì nước lọc. Thịt? Đừng nói ăn, ngay cả mùi thịt cũng không có cơ hội ngửi.
Trong học viện.
Lâm Chỉ ôm cái bụng căng tròn do ăn quá no, cùng Biên Già từ nhà ăn bước ra. Lúc này đã là giữa trưa.
Biên Già quay sang hỏi:
“Lần đầu tôi đến Học viện Cơ Giáp Đế Quốc, cô có muốn đi dạo với tôi một vòng không? Dù sao mấy ngày đầu chỉ là làm thủ tục, ngày kia mới chính thức bắt đầu học.”
Lâm Chỉ từ chối thẳng tanh:
“Tôi còn phải ôn tập thi lại.”
Cho dù không cần thi lại thì cô cũng không thể cùng đi dạo với anh. Lâm Chỉ vốn chẳng quen thuộc gì khuôn viên trường, nếu đi chung kiểu gì cũng dễ bị lộ.
Chờ Biên Già đi rồi, Lâm Chỉ mới quay lại con đường nhỏ phía trước.
Ở đó cũng đặt một trụ kim loại màu bạc cao đến thắt lưng — trông giống hệt cái đã đưa thông báo cho cô ban nãy, như hai anh em sinh đôi.
Vừa nhìn lên đỉnh cột kim loại, Lâm Chỉ đã thấy chỗ quét thẻ thân phận. Cô lấy chiếc thẻ nhỏ màu đen đeo trên ba lô, đưa lên quét thử.
Quả nhiên, cây cột phát ra tiếng:
"Học viên Lâm Chỉ, trợ lý trí tuệ nhân tạo Jacob sẵn sàng phục vụ. Xin hỏi bạn có yêu cầu hay thắc mắc nào cần hỗ trợ?"
Không có màn hình ảo bắn ra, vậy là… chỉ cần nói chuyện trực tiếp với nó thôi sao?
Lâm Chỉ thử mở lời:
"Tôi muốn biết phòng ký túc xá của mình ở đâu."
Jacob đúng là có "tai" thật. Vừa nói xong, màn hình ảo đã hiện lên phía trên cột, rõ ràng hiển thị vị trí và số phòng ngủ của cô.
Jacob còn chu đáo hỏi:
"Bạn có cần tôi in thông tin ra không?"
Ký túc xá của học viện nằm sâu trong khuôn viên trường, là một dãy tòa nhà cao ngất như pháo đài. Phòng của Lâm Chỉ thuộc khu A, tầng 23, phòng 2305 — một khu vực khá riêng biệt, chỉ có 10 phòng, và tất cả đều là Omega.
Phòng 2305 đã có người.
Đó là một cô gái trông cao lớn hơn hẳn những nữ sinh khác mà Lâm Chỉ từng gặp, ít nhất cũng phải mét tám, tóc ngắn, da ngăm ngăm, mặc áo thun rộng thùng thình không tay, lộ rõ bắp tay rắn chắc và cơ vai khỏe khoắn.
Một cái tên mơ hồ lóe lên trong trí nhớ của Lâm Chỉ:
Thiên Lí Dao — bạn cùng phòng của nguyên chủ, cũng là Omega, hiện đang học năm cuối.
Thiên Lí Dao thấy cô bước vào, liền nở nụ cười rạng rỡ:
"Về rồi à? Năm nay cậu đến sớm ghê ha!"
Biết đây là người bạn thân của nguyên chủ, Lâm Chỉ không dám nói nhiều, chỉ chào hỏi qua loa rồi đặt ba lô xuống.
Thiên Lí Dao nhìn thoáng qua chiếc vòng tay cũ kỹ của Lâm Chỉ, khẽ nhíu mày:
"Cái vòng tay này cuối cùng cũng hỏng rồi ha. Tớ gửi tin cho cậu mãi mà không thấy trả lời, hóa ra là vì vậy."
Chắc lúc trên tàu, nguyên chủ đã nhận được tin nanh của cô ấy.
Lâm Chỉ nhân cơ hội hỏi:
"Cậu có biết chỗ nào sửa vòng tay không?"
"Vòng tay này cổ quá rồi, đem đi sửa chắc còn mắc hơn mua mới," Thiên Lí Dao lắc đầu, cân nhắc một lúc rồi nói tiếp:
"Nghe nói bên Khoa Công trình Điều khiển Cơ giáp có một anh năm tư tên là Sát Thiển, rất giỏi mấy vụ này, cũng hay nhận sửa đồ giúp. Để lúc nào hỏi xem anh ta có rảnh không?”
Phòng ký túc chỉ có hai người. Giường bên trái là của Thiên Lí Dao, bên phải đương nhiên là của Lâm Chỉ.
May mắn là tủ đồ và ngăn kéo đều mở bằng thẻ thân phận, Lâm Chỉ bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Trong ba lô chỉ có vài món vật dụng cá nhân đơn giản, hai bộ đồng phục và đồ huấn luyện của học viện, cùng một chiếc quang não cũ kỹ tróc sơn, trông còn nát hơn cả cái vòng tay kia.
Cô lấy quang não ra mở thử. Sau một hồi nghiên cứu, phát hiện nó có thể quét tròng mắt để xác minh thân phận, từ đó truy cập vào tài khoản cá nhân và ngân hàng của nguyên chủ.
Lâm Chỉ quét mắt, đầy mong chờ nhìn vào số dư tài khoản.
Chỉ thấy hiện lên... một con số ngắn ngủi:
78.00.
Khoa học kỹ thuật hiện đại nhất, bảo vệ cẩn thận nhất, bảo hộ… số dư tài khoản ít ỏi một cách đáng thương.
Khi còn trên đường vào học viện, Lâm Chỉ đã để ý thấy giá cả ở đây: Một ống dịch dinh dưỡng tốt giá khoảng 40 đồng, vé xe cũng đã 5 đồng.
Với 78 đồng, cô thậm chí còn không đủ mua hai ống dịch dinh dưỡng loại khá.
Lâm Chỉ: “……”
Cứ tưởng mở được tài khoản ngân hàng là hết khổ, ai ngờ… chỉ là mở ra một chương mới của cuộc sống nghèo đói.
Kỹ thuật càng phát triển, phân hóa càng rõ ràng — người nghèo vẫn cứ nghèo rớt mồng tơi. Dưới ánh sáng của khoa học, nghèo đói càng hiện rõ mồn một.
Lâm Chỉ vội xem lại các mục thiết lập tài khoản, cuối cùng cũng hiểu vì sao nguyên chủ chưa từng kích hoạt tính năng quét mắt chi trả — chức năng này còn tốn phí thường niên.
Cô tắt ngay giao diện.
Lật xem các tập tin trong quang não, Lâm Chỉ bắt đầu hiểu vì sao một Omega thể chất yếu như nguyên chủ lại cố chấp chen chân vào học viện cơ giáp, dù học lực lẹt đẹt, bị người khác chê cười cũng vẫn bám trụ lại.
Rất đơn giản — vì nghèo.
Các trường đại học khác học phí đắt đỏ, trong khi Học viện Cơ Giáp là nơi hiếm hoi không thu học phí, còn bao luôn cả chỗ ở và ăn uống, lại có đảm bảo việc làm sau tốt nghiệp.
Tắt giao diện ngân hàng với con số "78" lạnh lẽo, Lâm Chỉ thầm công nhận: nguyên chủ đã lựa chọn rất đúng.
So với miếng cơm manh áo, thì sĩ diện… chẳng đáng là gì.
Bây giờ, cô là một tân sinh viên tay trắng, nghèo rớt, thiết bị toàn đồ nhặt nhạnh. Tài sản duy nhất có chút giá trị, chính là… thân phận học viên Học viện Cơ Giáp Đế Quốc.
Với thân phận ấy, cô có nơi ở, được cấp dịch dinh dưỡng miễn phí, thậm chí còn có cả bánh nướng kẹp thịt không tính tiền.
Muốn sống tiếp? Cô phải giữ chặt "vé vào cửa" này.
Mà bước đầu tiên là — vượt qua kỳ thi lại.
Môn phải thi lại là "Thao tác thực chiến giáp bộ binh", hạn chót là trước trưa mai.
Cả buổi chiều, Lâm Chỉ vùi đầu bên chiếc quang não cũ, truy cập tài liệu giảng dạy và bài kiểm tra mẫu trên cổng học viện, nghiêm túc ôn tập từng chi tiết về môn học này.
Chạng vạng, Thiên Lí Dao chuẩn bị đi huấn luyện. Khi lướt ngang qua chỗ Lâm Chỉ, cô đột nhiên hít hít mũi rồi dừng lại:
"Lâm Chỉ, cậu quên tiêm thuốc chặn tin tức tố rồi đúng không?"
Cô vừa nói, vừa đưa tay xoa nhẹ lên đầu Lâm Chỉ như dặn trẻ con:
"Nhớ tiêm đấy, đừng để mấy tên Alpha tới quấy rối. Với thể chất của cậu, đánh không lại tụi nó đâu."
Lâm Chỉ ngẩn người — suýt nữa thì quên mất chuyện quan trọng này.
Trong thế giới này, Omega dù bình thường tin tức tố yếu, nhưng vào kỳ nóng thì rất mạnh. Để tránh phiền phức, Omega phải thường xuyên dùng thuốc chặn tin tức tố.
Cô tìm được ứng dụng quản lý thuốc trong quang não, đồng bộ với dữ liệu vòng tay. Quả nhiên, lần tiêm gần nhất là hôm qua chiều, loại khẩn cấp, chỉ hiệu lực trong 24 giờ.
Quá đúng, sắp hết tác dụng rồi.
Tra nhanh trên mạng, cô phát hiện trong học viện không có hiệu thuốc, muốn mua phải tìm trạm bán hàng tự động.
Quan trọng hơn là — thuốc chặn không miễn phí như dịch dinh dưỡng.
Một lọ thuốc hãng trường cấp khoảng 300 đồng, bản rẻ nhất ít nhất cũng phải 50 đồng — mà cô, trong túi chỉ có 78.
Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Chỉ nhớ đến toilet công cộng ở tầng này.
Cô liền đi đến đó. Trên cửa có in biểu tượng cơ giáp — loại có cánh, biểu tượng đặc trưng của học viện.
Bên trong, quả nhiên thấy một cái hòm thuốc nhỏ quen thuộc được gắn lên tường, bên trên có một màn hình hiển thị dòng chữ rõ ràng:
【Thuốc chặn tin tức tố 24h và thuốc ức chế kỳ phát tình dành cho Omega. Miễn phí. Chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp.】
Giống hệt như mấy hòm thuốc trên tàu, mà lúc trước nguyên chủ có lẽ cũng từng tận dụng rồi.
Khi nghèo đến tận cùng, bất cứ thứ gì miễn phí đều trở thành bảo vật.
Lâm Chỉ không chần chừ, ấn nút yêu cầu lấy thuốc chặn trên màn hình.
Một tia sáng xanh lục quét qua mắt cô trong chớp nhoáng — cô biết đây là bước quét tròng mắt để xác minh thân phận, y như khi sử dụng quang não.
Thế nhưng… hòm thuốc không nhả ra lọ thuốc nào cả.
Trên màn hình lập tức hiện lên một hàng chữ khiến người ta muốn nghẹt thở:
【Dữ liệu hệ thống ghi nhận: Trong vòng nửa năm qua, bạn đã sử dụng ba lần thuốc chặn khẩn cấp do chính phủ liên minh cung cấp miễn phí. Nếu tiếp tục sử dụng, hệ thống sẽ tự động trừ vào tài khoản ngân hàng với mức phí gấp đôi. Trường hợp số dư không đủ, bạn sẽ bị tính lãi cao. Bạn có chắc canh muốn tiếp tục lấy thuốc?】
Lâm Chỉ đứng yên, im lặng.
Nguyên chủ đúng là giỏi “vặt lông dê” từ chính phủ đến lần cuối cùng…
Dùng ba lần thuốc miễn phí trong nửa năm — cũng coi như có bản lĩnh rồi.
Mà giờ thì cô — người "thừa kế" số dư tài khoản 78 đồng ròng rã này — đang bị đẩy đến bờ vực. Nếu lấy thuốc, không đủ tiền trả ngay sẽ bị tính lãi, mà một khi đã mắc nợ liên minh, sẽ có vô số hậu quả kéo theo.
Lâm Chỉ lặng lẽ tắt màn hình, xoay người rời khỏi toilet.
Cô không còn lựa chọn nào khác — phải tìm cách thi lại xong trước, rồi tính sau.
Tần Liệt: "Cuộc đời con người cứ như nhảy qua nhảy lại giữa hai trạng thái: đói đến mệt lả và no đến căng bụng. :)"