Trong một đám hán tử tướng mạo chân chất mãng phu này, đây rõ ràng là một con sói giảo hoạt ngụy trang chân chất!
Có lẽ do ánh mắt Khương Sơn quá mức rõ ràng, nên lão thất bị nhìn chằm chằm ngẩng đầu nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, lão thất thập phần hàm hậu gãi gãi đầu: "Khương tiểu tiên sinh, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? A, ngươi muốn ta khiêng ngươi sao? Khương tiểu tiên sinh thật lợi hại a, thế mà có thể tính ra ta là người chạy trốn nhanh nhất trong đám!"
Khương Sơn: "..." Xuy.
Khiêng ngươi ấy à, ngươi cứ tiếp tục mà trang.
Còn nữa, ta không cần bất luận kẻ nào khiêng, các ngươi nên thả ta về mới phải!
"Ấy, Khương tiểu tiên sinh, ngươi đừng nhìn lão thất a! Hắn tuy rằng chạy trốn mau, nhưng thân thể hắn không yêm tráng a! Xương cốt trên người hắn còn cứng ngắc nữa, không bằng yêm lão Hùng thịt dày thoải mái đâu."
Triệu Đại Hùng vừa nghe lão thất nói thì liền nóng nảy, vỗ bộ ngực mình bang bang rung động.
Khiêng "Thiên hạ đệ nhất mưu sĩ" là chuyện nói ra đi liền vô cùng có mặt mũi, đủ để gã cùng đồng liêu thổi phồng tận ba tháng. Chuyện tốt bực này sao có thể nhường cho kẻ khác?!
Khương Sơn bị chấn đến biểu tình cứng đờ: "Chuyện này không phải nhanh chậm với thịt dày hay không..."
Triệu Đại Hùng: "Ấy nha Khương tiểu tiên sinh, chớ có chậm trễ thời gian! Chúng ta liền xuất phát thôi! A ha ha, yêm thiếu chút nữa đã quên, không cần Khương tiểu tiên sinh ngươi bị khiêng, bọn yêm có mang theo xe ngựa to! Quân sư cố ý công đạo bảo bọn yêm lễ, lễ, làm xe đưa tiểu tiên sinh đấy."
Trong ánh mắt lược hiện vi diệu của lão thất trong bóng đêm, Khương Sơn nhanh chóng minh bạch chân ý trong lời Triệu Đại Hùng: Chiêu hiền đãi sĩ.
Sau đó gã đã bị nhét cả chăn vào chiếc xe ngựa to xa hoa kia.
Đương mông gã quăng ngã xuống ván xe, Khương Sơn tức đến bật cười.
"Chiêu hiền đãi sĩ" kiểu 3 giờ sáng nửa đêm phá cửa mà vào, cuốn phô đệm chăn khiêng người, tốt đẹp làm sao!
Tấn Dương vương, hay cho ngài!
"...Lừa! Ít nhất mang theo ta con lừa trắng!"
Khương Sơn bám vào cửa xe, hô lên sự quật cường cuối cùng trong mưa.
"Đồ Thất, ngươi chạy trốn mau, mau đi dắt lừa cho tiên sinh." Triệu Đại Hùng cấp tốc phân phối nhiệm vụ cho hảo huynh đệ, lão thất tuy rằng mọi thứ không bằng gã, nhưng là tri kỷ thật huynh đệ!
Cho nên gã khiêng Khương tiểu tiên sinh, hảo huynh đệ dắt lừa cho tiên sinh.
Hoàn mỹ.
Nửa khắc chung sau, Triệu Đại Hùng liền thấy một con lừa trắng kêu "Y Ngang Y Ngang" thẳng tắp, cùng với sắc mặt căng thẳng, tóc hơi hỗn độn, lão thất hảo huynh đệ đang khiêng lừa của gã.
Triệu Đại Hùng: "..."
Mặt khác, tráng hán: “……”
“Lão Thất, ta bảo ngươi dắt lừa.” Chứ không phải khiêng lừa a!
Đồ Thất hít sâu một hơi, vẻ mặt ngụy trang vô hại có chút cứng đờ: “Dắt không nổi. Con lừa này quật, không chịu đi.”
Đâu chỉ không đi, gã vừa tiến vào chuồng lừa liền bị con lừa trắng toát kia chế nhạo một tiếng, sau đó nó liền quay mông về phía gã, còn định dùng chân đá bay gã. Hoàn toàn không có ý định đi bộ.
Gã không chút nghi ngờ đây là Khương tiểu tiên sinh cố ý gây khó dễ, đổi thành người khác thì ít nhất phải giằng co với con lừa này nửa canh giờ.
Nhưng gã thì khác.
Lừa không đi cũng không sao.
Khiêng lên là xong, giống như khiêng chủ nhân của nó vậy.
Khóe miệng Đồ Thất hơi nhếch lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống.
Chỉ còn Khương Sơn đứng bên cửa xe cùng con lừa trắng hai mặt nhìn nhau.
Khương Sơn: “…… Ai. Bạch Thông Minh a.”
Đại bạch lừa Bạch Thông Minh bị khiêng bốn vó cứng đờ: “…… Y Ngang.”
Chủ nhân à, vận xui đeo bám, lừa cũng hết cách rồi.
Thật đúng là Bạch Thông Minh một hồi.
Đến tận đây, “Thiên hạ đệ nhất mưu sĩ” rốt cuộc vẫn là vào rạng sáng ngày sinh nhật thứ 18 thành công rời núi, mở ra kiếp sống mưu sĩ làm công đã được định sẵn.
Mà vị Tấn Dương Vương ở Tấn Đông, cũng sắp trở thành vị đại vương đầu tiên mà hắn phò tá.
Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài xe càng lúc càng lớn, Khương Sơn thở dài: “Thôi, nên đến trốn không khỏi, đây đại khái chính là mệnh của thiên mệnh chi tử đi.”
“…… Hy vọng vị Tấn Dương Vương này là một lão bản tốt.”
Trả lương đúng hạn, bao ăn ở, không đưa ra yêu cầu vô lý, như vậy hắn vẫn có thể sống tạm qua ngày.
Hiện giờ quần hùng cát cứ càng thêm lợi hại, sớm ngày kết thúc loạn thế cũng là một chuyện tốt.
Trong lúc Khương Sơn nỗ lực thuyết phục bản thân, giọng nói như sấm rền của Triệu Đại Hùng từ ngoài xe truyền vào: “Khương tiểu tiên sinh! Đại Vương nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình có hơi nóng nảy, nói chuyện có hơi thẳng thắn, yêu cầu có hơi cao. Đến lúc đó gặp Đại Vương còn cần ngài nhường nhịn nhiều, nhẫn nhịn nhiều một chút.”
“Nhưng Đại Vương đối đãi với người đi theo ngài ấy đều đặc biệt hào phóng, chỉ cần ngươi nghe lời hữu dụng, thì có thể mỗi ngày cơm ngon rượu say, trái ôm phải ấp đó!”