Mà tuy rằng tiểu tiên sinh phần lớn thời gian chẳng thích ra ngoài, mỗi ngày chỉ đi bộ loanh quanh trong sân và phủ Thành chủ, chứ không hề ra ngoài.
Nhưng tự mình không muốn ra ngoài khác với việc bị giam giữ không được ra ngoài, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Đồ Môn Minh Quang biết tiểu tiên sinh hiện tại rất muốn ra ngoài đi dạo.
Thế là Đồ Môn Minh Quang Cười Cười, khoác trường cung lên lưng, duỗi tay nắm lấy mõm Bạch Thông Minh: “Tiểu tiên sinh muốn đi xem bên trong thành không? Hôm nay thời tiết rất đẹp, còn có thể dắt Bạch Thông Minh đi dạo nữa.”
Đôi mắt Khương Sơn sáng bừng lên, rồi lại có chút nghi hoặc: “Có thể ra ngoài sao? Triệu Quảng sẽ không cằn nhằn ta chứ? Quan trọng nhất là hộ vệ Thành chủ phủ sẽ không ngăn ta chứ?”
Đồ Môn Minh Quang nhướng mày: “Có ta trông chừng tiểu tiên sinh mà. Tuy rằng đại vương hiện tại hoài nghi tài bắn cung của ta, nhưng ít ra hắn còn tin ta chạy trốn nhanh nhất, quan trọng nhất là hắn biết tiểu tiên sinh dù thế nào cũng không chạy thoát ta.
Hơn nữa còn có Bạch Thông Minh nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play