Thế là Khương Sơn bị bạn tốt họ Vương cướp đi ngay.
Từ đó, hắn bắt đầu một chuỗi lặp bị tranh giành, bị bế nách, bị gán hôn…
Chỉ tiếc, cuối cùng hắn chẳng có cô dâu nào cả.
Bởi vì vị lão đạo sĩ điên ấy lại mở miệng:
“Người này mệnh cách kỳ dị, ảnh hưởng đến đại thế thiên hạ. Định mệnh không vợ không con, dễ gặp họa khôn lường, thậm chí khắc thân khắc hữu.” (khắc người than, khắc bang hữu)
“Trừ khi hắn theo bần đạo đi khắp non sông, tích tụ linh khí trời đất, nếu không ba năm nữa chắc chắn mất mạng!”
Ngay lập tức, người đang bế hắn – vị thúc thúc đẹp trai nào đó– buông tay, thậm chí còn hoảng sợ lùi lại vài bước.
Chỉ có cha hắn là không chút sợ hãi, tiến lên ôm lấy hắn, ánh mắt đầy kiên định.
Cha hắn trịnh trọng hỏi lão đạo sĩ:
“Nếu A Sơn nhà ta đi theo ngươi, có thể sống lâu trăm tuổi không?”
Khương Sơn nghĩ lão đạo sĩ chắc sẽ gật đầu để lừa cha hắn. Ai ngờ lão lại lắc đầu, trừng mắt:
“Bần đạo còn không sống được trăm tuổi, lấy gì bảo hắn sống được?”
“Tóm lại, nếu theo bần đạo thì cơ hội sống thọ của hắn sẽ cao hơn một chút thôi.”
Thế là cha hắn không chút do dự, gói ghém hắn giao cho lão đạo sĩ – đi một phát là mười ba năm.
Sau này Khương Sơn mới biết, lão đạo sĩ ấy chính là “Phong Bất Trắc” – thần toán tử nổi danh thiên hạ.
Suốt đời xem tướng, nhìn người chưa từng sai lệch.
Nếu không, cha hắn cũng đã không tin tưởng mà trao con đi.
Trong mười ba năm đó, Khương Sơn học được nhiều kỹ năng xem tướng, nhưng đều không thành thạo. Trái lại, việc xem sao trời, dự báo thời tiết, phân tích sơn thủy địa lý… lại ngày càng chính xác – khiến lão đạo sĩ tức đến dậm chân:
“Thằng nhóc thúi, học gì chẳng học, lại học cái này!”
Nhưng điều đó cũng chẳng trách hắn được. Không học xem tướng thì chỉ bị mắng, nhưng nếu không học Quan Tinh, hắn… sẽ chết!
Ai có lý trí cũng biết nên chọn gì, đúng không?
Dù sao, đúng như lời lão đạo sĩ đã nói – hắn mang mệnh trời định, cũng là người ảnh hưởng tới thiên hạ, nên thực sự rất dễ “bạc mệnh” ——
Đi ngoài đường, tự nhiên cũng có thể rơi xuống hố. Mà hố ấy, trước khi hắn bước qua, vốn dĩ chưa từng tồn tại…
Đứng bên đường mua đồ ăn, cũng có thể có con lừa điên hí dài một tiếng rồi lao tới hắn, rõ ràng phía trước người ta dắt lừa, nó còn đang ngoan ngoãn cơ mà.
Vì thế, ban thưởng thời gian sống của hệ thống Quan Trắc quả thật hữu dụng vô cùng.
Mỗi lần dự báo thời tiết thành công sẽ được thêm một ngày sống, mà một ngày sống ấy đủ để ngăn chặn một tai hoạ bất ngờ không to cũng chẳng nhỏ mà hắn gặp.
Khương Sơn nằm trên giường thở dài, lão nhân còn tưởng rằng hắn có thể sống sót là nhờ theo lão lang bạt khắp nơi, kỳ thực mỗi lần hoạ tới hắn đều không tránh được. Hắn toàn là nhờ vào điểm thưởng thời gian sống mà Quan Tinh chính xác ban cho mà kéo mạng sống dài thêm.
Mà dựa theo tần suất hắn hai ba ngày lại gặp một lần tai nạn bất ngờ, có thể nói là vận xui luân phiên, thì sự nghiệp Quan Tinh thật chẳng thể chậm trễ được!
Bất quá... đi theo lão đạo sĩ du ngoạn thiên hạ, cũng coi như là cho hắn cơ hội tích góp dồi dào Quan Tinh, luyện tập kỹ năng quan trắc thời tiết.
Lại còn thu được một tấm “Bản đồ thực địa đầy đủ các thành trì trong thiên hạ”, tinh tế tỉ mỉ, độc nhất vô nhị.
Giờ đây, hắn đã có thể chuẩn xác suy đoán tình hình thời tiết trong vòng hai ngày thông qua việc quan sát tinh tượng, mây trời, không khí, thậm chí biến hoá của gió. Thời tiết lâu dài hơn tuy khó đoán hơn, nhưng hắn cũng có thể đưa ra dự đoán với xác suất chuẩn xác khá cao. Lão nhân quả thật công đức vô lượng.
Đáng tiếc, lão nhân đã qua đời hai năm trước.
Sự nghiệp du hành thiên hạ, tích lũy thiên địa phong thuỷ chi khí, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào chính hắn mà thôi.
Sau khi mai táng lão đạo sĩ, hắn quay về nhà một chuyến. Phụ mẫu vẫn yêu thương hắn như xưa, tuy rằng nay họ đã có thêm con cái, nhưng mười mấy năm bặt vô âm tín, hơn ngàn bức thư dõi theo chân hắn vẫn chưa bao giờ có vẻ giả tạo hay lạnh nhạt, so với tình cảm dành cho các em của hắn cũng chẳng kém gì.
Chỉ là hắn ở nhà vỏn vẹn mười ngày, đã xảy ra ba lần sự cố ngoài ý muốn. Tuy những tai hoạ ấy không gây tổn thất lớn, cha mẹ cũng chẳng nghĩ là do hắn mang đến, nhưng Khương gia dẫu sao cũng là đại tộc, phụ thân hắn không phải tộc trưởng, không thể khống chế được suy nghĩ của tộc nhân.
Hơn nữa, từ lúc trở về nhà, hắn liền bị “ba lần mời mọc” hằng ngày quấy nhiễu không ngừng (ý chỉ điển tích vua đến mời hiền sĩ, mưu sĩ 3 lần.. mình nhớ ở Việt Nam cũng có, là Nguyễn Trãi nhỉ.. Cũng không dám chắc chắn lắm, dù sao mình vẫn dốt sử). Cuối cùng, hắn vẫn phải đeo chiếc túi nhỏ chứa đầy vàng lá , lẹ làng rời khỏi Khương gia.