Khương Sơn: "..."
Bị tên ngốc bá đạo này làm cho á khẩu không nói được lời nào.
Hắn nở một nụ cười gượng gạo cuối cùng: "Đúng vậy. Tại hạ cũng chỉ có chút năng lực vô dụng này, thật sự không gánh nổi việc bày mưu tính kế, bình định thiên hạ cho Đại Vương.
Đại Vương chi bằng cứ thả ta về núi rừng đi thôi."
Mưu sĩ này ai thích làm thì làm! Ai muốn làm việc cho một tên ngu xuẩn bá đạo chứ!
Kết quả, Triệu Quảng nghe xong lời này thì lông mày cũng không nhíu, híp mắt nhìn Khương Sơn ba hơi thở. Đến khi Khương Sơn cảm thấy bất an thì hắn liền xoát một tiếng rút thanh trường đao bên hông ra, chĩa thẳng vào cổ Khương Sơn!
Mũi đao lạnh lẽo, đặt ngay trên hầu kết hơi nhô lên của Khương Sơn. Gã tráng hán cao chín thước đối diện chợt quát lớn: "Tiểu tiên sinh! Ta kính ngươi là thiên hạ đệ nhất mưu sĩ, trăm cay nghìn đắng mời ngươi đến, ngươi lại dám lừa gạt ta!!"
"Tức chết ta rồi!"
Khương Sơn cả người cứng đờ, cảm nhận được mũi đao trên cổ. Dù hắn có chút thân pháp linh hoạt và võ nghệ thô sơ, nhưng cũng thật sự không ngờ Triệu Quảng lại đột ngột rút đao như vậy!
Hắn vừa điên cuồng mắng thầm trong lòng "Không thể dùng tư duy của người bình thường để suy nghĩ tên ngốc bá đạo", vừa cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Đối với loại ngốc tử bá đạo này, tuyệt đối không thể cứng đầu.
Cứng đầu thật sự sẽ bị giết đó.
"Đại Vương bớt giận, ta tuyệt đối không có ý lừa gạt ngài. Ta thật sự chỉ biết Quan Tinh."
Triệu Quảng lắc đầu cười lạnh: "Đừng hòng gạt ta! Ngươi nếu thật sự chỉ biết xem mấy ngôi sao bỏ đi đó thì dựa vào cái gì mà là thiên hạ đệ nhất mưu sĩ?!"
Khương Sơn: "Cho nên ta thật sự không phải thiên hạ đệ nhất mưu sĩ."
Triệu Quảng lại lắc đầu quát lớn: "Không thể nào! Ngươi chính là thiên hạ đệ nhất mưu sĩ! Ngươi nhất định còn có bản lĩnh thật sự khác chưa bày ra!"
Khương Sơn: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
"Tiểu tiên sinh! Mau đem bản lĩnh thật sự của thiên hạ đệ nhất mưu sĩ bày ra đi! Ta là kẻ thô lỗ, không thích những cái quanh co lòng vòng đó, nhưng ta hứa chỉ cần tiên sinh làm theo ta, sẽ có cơm ngon rượu say, ngày sau chính là người dưới một người, trên vạn người!
Ngược lại, nếu tiên sinh cứ thoái thác, lừa gạt ta, vậy thì ta không có được tiên sinh phụ tá, những người khác cũng tuyệt đối không thể có được nửa phần của tiên sinh!
Ta đành phải đưa tiên sinh về trời vậy!"
Khương Sơn: "..."
Khương Sơn: "Ha."
"Đồ ngốc nhà ngươi đúng là một tên ngốc bá đạo! Ngươi nghe rõ chưa hả?!"
Khương Sơn hít sâu một hơi, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy mũi đao đang kề cổ ra, khẽ mỉm cười với tên ngốc bá đạo kia.
"Đại vương thật là... hảo khí phách."
"Vậy tại hạ đành phải lấy ra bản lĩnh thật sự để phụ tá đại vương."
Gió lùa gào thét thổi qua, lay động vạt áo màu xanh của thanh niên giữa đường, thổi qua khuôn mặt hơi cười nhưng lạnh băng của hắn, bỗng nhiên khiến hắn thêm vài phần khí tức mờ ảo khó lường.
"Tại hạ bất tài, liền tặng ngài một tòa tiền sơn vậy."
!!!!?
Cả sảnh đường xôn xao.
Từ xưa mưu sĩ lắm truyền kỳ, mà con đường truyền kỳ của bọn họ luôn bắt đầu từ một kế sách kinh diễm lòng người.
Nhưng Triệu Quảng thật không ngờ Khương tiên sinh trước mắt lại có thể hiến kế kinh diễm đến mức này! Quả thực làm chấn động toàn quân!
Tuy rằng hắn kề đao vào cổ Khương tiên sinh, buộc y phải bày ra năng lực và kế sách xứng tầm thiên hạ đệ nhất mưu sĩ, nhưng hắn kỳ thật vẫn có chút đầu óc, biết Khương Sơn không thể nào giúp hắn bình định thiên hạ trong vài ngày.
Hắn chỉ muốn bức người một chút, thử xem thôi.
Rốt cuộc Tống tiên sinh đã nói, loại quý công tử xuất thân thế gia như Khương Sơn luôn khinh thường đám hương dã mãng phu, bọn họ đặc biệt thích nói một lời giấu một câu, mọi chuyện đều chừa đường lui, không muốn lộ hết bản lĩnh thật sự.
Cho nên Triệu Quảng trực tiếp động đao.
Hắn tay nhuốm máu thành một phương bá chủ, tự nhiên tin tưởng nhất, tán đồng nhất chính là đao của hắn và cái chuẩn tắc dùng dao nhỏ để nói chuyện.
Hiện tại xem ra, quả nhiên đối phó với đám văn nhân quý tộc này thì dao nhỏ là hữu hiệu nhất.
Cái tên vốn định cất giấu bản lĩnh thiên hạ đệ nhất mưu sĩ, hiện tại chẳng phải đã thành thành thật thật dốc lòng vì hắn hiến kế rồi sao?!
Kia chính là một tòa tiền sơn đó! Thiên hạ này có ai có thể cự tuyệt một tòa tiền sơn?!
Triệu Quảng lập tức cười toe toét, nhanh chóng thu đao, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, vô cùng thân mật vỗ vai Khương Sơn:
"Bổn vương biết ngay tiên sinh là người có đại tài!"
"Tiên sinh thật sự tính tặng bổn vương một tòa tiền sơn sao?! Ha ha ha ha! Nếu là thật, đây đúng là kế sách hay nhất ta nghe được gần đây!"
Đừng nói tặng tiền sơn không tính là mưu lược, đây là một dương mưu chính đại quang minh để gia tăng lực lượng cho Tấn Dương quân bọn hắn!