Nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp, Khương Sơn nhìn mưa gió ngoài cửa sổ cảm thấy mỹ mãn, xoay người liền thấy chăn đệm mới tinh, quần áo chỉnh tề được bày ở trên giường, còn có canh nóng trên bàn và nước ấm trong bồn.
Thậm chí trên bộ đồ mới còn có một túi nom phình phình, Khương Sơn rất có hứng thú mở ra nhìn thử, ồ! Thế nhưng là một túi vàng bạc cây đậu.
Như vậy xem ra, Tấn Dương vương ít nhất là một vị đại vương hào phóng, biết phát tiền lương cho đám xã súc dưới trướng. Nhưng là... Khương Sơn thở dài, lão bản tính tình không tốt, lại còn vô cớ gây rối, cấp nhiều tiền lương cũng vô dụng.
Cho nên vẫn là nhân lúc còn sớm trốn chạy thôi, số vàng bạc cây đậu này coi như là bồi thường tinh thần cho hắn lần này bị cường thỉnh rời núi. Khương Sơn thực vừa lòng.
Sau đó Khương Sơn nhìn tất cả đồ vật rồi khẽ cười một tiếng.
Quả nhiên Đồ Thất không phải người thành thật, một người chỉ biết ngốc nghếch thì làm sao có thể an bài mọi chuyện chu toàn như vậy được?
Bất quá, cứ ăn cơm trước, rửa mặt thay quần áo sau. Nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay mới có sức lực trèo tường.
Vì thế, Khương Sơn thoạt nhìn vô cùng phối hợp mà ở lại trong sân Tấn Dương vương đã chuẩn bị cho. Hắn thay bộ đồ mới, treo túi tiền lên, ăn qua cơm canh, còn đi cọ rửa cho con lừa bạch của hắn một phen, xứng yên ngựa vào.
Thậm chí, hắn còn dùng cả buổi trưa để bái phỏng bảy vị mưu sĩ còn lại trong viện. Dù trong đó có ba người đối hắn âm dương quái khí, hai người lãnh đạm, còn một người trực tiếp đuổi hắn đi, hắn cũng không hề sinh khí. Hắn vẫn tiếp tục thưởng thức hoa cỏ cảnh đẹp của Thành chủ phủ, còn nghiêm túc khen ngợi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT