Khi Neil sắp chết cóng đến nơi, cỗ xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.

Bị đuổi xuống xe, Neil lầm bầm vài câu oán giận, chân trần đặt lên mặt đất lạnh lẽo. Vừa ngước mắt lên, cậu lập tức sững sờ tại chỗ.

Cậu ngơ ngác nhìn ngọn núi cao sừng sững trước mắt, đỉnh nhọn dường như bị ai đó chém ngang, để lộ ra một mặt phẳng bóng loáng, bằng phẳng.

Một tòa lâu đài đen kịt tựa như chiếc vương miện đặt trên đỉnh núi ấy, được nối liền bằng những vòng tròn kiến trúc độc đáo, trải dài theo độ cao và kích thước của ngọn núi, tạo thành một quần thể lâu đài cổ kính rộng lớn, hiện ra trước mắt thế giới.

"Oa ——"

Neil há hốc miệng kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Ngầu đét!

Lâu đài to như vậy, thật hay giả vậy?

"Mau lên, chủ nhân còn đang đợi ở lâu đài, đừng làm chậm trễ thời gian của chủ nhân!"

Sắp xếp xong xe ngựa, Ba Tây không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Neil, lạnh lùng quát lớn cậu, nói xong liền gạt phăng Neil đang chắn đường, nhanh chân bước về phía trước.

"Tê ~"

Neil ôm lấy bả vai lảo đảo một chút, lẩm bẩm: "Đi thì đi, làm gì mà dữ vậy..."

Còn cái gì mà quản gia quý tộc công tước chứ, hung dữ như vậy, chủ nhân chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì!

Hừ!

Một cơn gió lạnh thổi tới, Neil đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng ôm chặt lấy thân thể, ngượng ngùng co rúm kẹp chặt hai chân, cố gắng giữ cho chiếc quần lót hồng nhạt không có dây thun trên eo khỏi tuột xuống. Cậu lủi thủi theo sau chàng quản gia trẻ tuổi từ nãy đến giờ vẫn không thèm để ý đến mình, bước vào cánh cổng lớn của lâu đài cổ.

"Từ từ đã, anh bạn, đợi tôi một chút thôi mà."

Neil không có giày, chân trần đi trên nền đá lạnh buốt.

Ba Tây phía trước làm như không nghe thấy, không hề phản ứng cậu.

"Ê, tôi đã bảo là xin lỗi rồi còn gì. Không cho thì thôi, anh nhìn anh xem, sao còn giận dỗi thế chứ."

"..."

"Chân tôi... tôi xin lỗi được chưa, làm người quyến rũ, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ."

"..."

"Hắc hắc, anh bạn, anh nghe tôi kể cho anh nghe này ——"

"Câm miệng!"

Chàng quản gia trẻ tuổi khựng bước chân, tay nắm chặt thành quyền, xoay người căm hờn nhìn cậu, trông như giây tiếp theo sẽ hung hăng cho cậu một trận!

Neil lập tức im bặt.

Lúc này Ba Tây mới kìm nén lửa giận, không thèm quay đầu lại mà sầm sầm bước đi.

Neil thấy anh ta thật sự không để ý đến mình, bĩu môi, đành phải lảo đảo đuổi theo.

Theo hai người tiến sâu vào bên trong, toàn cảnh lâu đài cổ kính, trang nghiêm mà tĩnh lặng hiện ra trước mắt. Neil không dám tin mà sờ soạng bức tường kiến trúc phi thường huyền ảo này, xúc cảm thô ráp khiến cậu cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thực rằng mình đã trọng sinh đến một thế giới khác.

Mặc dù trên xe ngựa, người quản gia kia đã nói những từ như "đại công tước", "huyết tộc", "sơ ủng" gì đó, nhưng Neil chỉ coi như mình đang nằm mơ.

Sau khi uống cạn giọt huyết châu kỳ lạ, cơ thể ốm yếu của cậu đột nhiên hết đau nhức và có sức lực, Neil mới tin một chút.

Mà hiện tại, cậu lại thực sự chạm vào tòa lâu đài cổ này.

Neil lẩm bẩm: "Hóa ra tất cả đều là thật..."

Cậu thật sự không cần phải chết nữa, cậu có thể sống sót!

Đôi mắt Neil chợt sáng bừng lên.

Chẳng lẽ điều này có nghĩa là, chỉ cần giống như người quản gia kỳ lạ kia nói, để cái vị đại công tước gì đó cắn một ngụm, hoặc là có được đủ huyết, thì đời này cậu có thể thoát khỏi sự dày vò của bệnh tật, sống đến già và chết tại nhà sao?

Ngọa tào ha ha ha quả nhiên trời không tuyệt đường người!

Tôi đã bảo mà, trọng sinh rồi mà chết dễ như vậy, quá là phi khoa học đi ~

Để quỷ hút máu cắn một ngụm thì có gì khó —— ách, từ từ!

Neil đang kích động hưng phấn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó mà do dự: quỷ hút máu lớn lên có phải rất xấu không?

Giống như những bộ phim cậu xem trước khi trọng sinh ấy.

Cái gì mà lâu đài cổ, quan tài các thứ.

Chết tám trăm đời mới vừa kéo ra khỏi quan tài đã thấy quầng thâm mắt, mặt thận hư, biến thành con dơi, thấy cổ người còn chảy cả nước miếng nữa chứ...

Nếu bị cái thứ đó cắn, tuyệt đối sẽ trở thành ác mộng và bóng ma suốt đời!

Bất quá...

Xấu chút cũng được, dù sao cũng là vì cái mạng chó này...

Ngay lúc Neil đang tự mình xây dựng tâm lý, nói với bản thân rằng không có gì quan trọng hơn việc sống sót.

Cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng chống gậy dừng lại trên thảm, một âm thanh rất nhỏ nhưng lại nặng nề.

"Đát, đát, đát."

Gậy chống?

Ngọa tào!

Cái vị đại công tước này không chỉ là một bộ xương khô, mà còn mẹ nó chống gậy nữa?!

Người quản gia trẻ tuổi phía trước khom lưng vỗ ngực hành lễ, cái vẻ chế giễu, soi mói lúc nãy đã biến mất không còn một mảnh, tư thái ổn trọng tràn đầy kính sợ.

"Chủ nhân."

"Ân."

Giọng nam lười biếng, chậm rãi, băng giá lướt qua tai Neil.

Neil rụt cổ lại, chớp chớp mắt: Ân? Cái giọng của xác khô này nghe cũng dễ chịu ghê.

Giọng dễ nghe như vậy, chẳng lẽ là một soái ca sao...

Không không không —— không thể nào.

Cậu đâu phải là nữ chính trong phim tình cảm phương Tây, thấy quỷ hút máu nào cũng đẹp như tượng tạc.

Cậu là người châu Phi tốt bụng cơ mà anh bạn, đời này mặt dày tâm cơ, điểm A với C toàn số lẻ giữa?!

Neil lập tức phủ nhận những ảo tưởng không thực tế trong đầu, giơ ngón giữa về phía vận mệnh vô tình: Đồ chó, đừng hòng lừa tao, tao đã từng bị đại lão giả gái lừa tiền, trải sự đời đủ rồi, a ~

Neil nhìn thấu thế giới vô tình này, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên đánh giá cái lão già quỷ hút máu què chân tương lai của mình.

Nga đến đây đi —— vận mệnh!

Kết quả ánh mắt đầu tiên:

Neil: "Ân?"

Ánh mắt thứ hai:

Neil: "Ân?!"

Ánh mắt thứ ba:

Neil: "Ân!!!!!"

Neil cúi đầu dụi dụi mắt, đầu óc choáng váng mà chậm rãi giơ tay lên ngực làm dấu "Amen".

Cảm tạ Chúa... Cảm ơn Ngài đã cho con cơ hội trọng sinh này.

Cảm ơn bạn của con... Anh ấy nói rất đúng, người mà xui xẻo hai đời thật sự sẽ gặp may mắn.

Thật sự!

Chỉ là vận may cả đời này của cậu có lẽ đều dùng hết vào người đàn ông đối diện rồi!

Neil ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ đang chậm rãi bước xuống từ cầu thang cuốn, tỏa ra hơi thở lạnh lùng mà tao nhã...

Trên thế giới có rất nhiều người đẹp, đủ mọi loại hình, đủ mọi khí chất. Thời đại cậu sống, streamer nhan sắc đầy đường, thêm cả cái thế giới mà ai có mặt đẹp thì thành cẩu nữa.

Nhưng mọi người đều tỉnh táo mà hiểu rằng, người không tì vết, đẹp như tạc tượng tỉ mỉ là không tồn tại, ai tin kẻ đó đồ ngốc.

Nhưng hôm nay, Neil cảm thấy, cái gì mà thịnh thế mỹ nhan, vẫn là có thể tin một chút...

Vị công tước tuấn mỹ lạnh nhạt đứng bên cầu thang cuốn, đi giày bó, chống gậy, đeo găng tay da đen.

Bộ đồ đen bao bọc lấy thân hình cao ráo, thẳng tắp của hắn, toát ra vẻ cấm dục.

Dưới vầng trán trơn láng, trắng lạnh tinh tế là đôi lông mày sắc sảo, hốc mắt sâu thẳm.

Đôi môi mỏng lạnh lẽo khẽ mím lại.

Mái tóc đen dài, óng ả khỏe mạnh, đuôi tóc hơi xoăn nhẹ, tùy ý rủ xuống bên má và vai người đàn ông.

Nhận thấy ánh mắt của Neil, đôi con ngươi hẹp dài màu đỏ tươi ẩn sau hàng mi dày rậm đột nhiên đảo qua!

Như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, như nanh vuốt sắc bén của mãnh thú! Neil lập tức có cảm giác như mình đã bị săn giết bắt được.

"Tê ——"

Cậu nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, đầu ngón tay tê dại.

Lắng nghe tiếng tim đập thình thịch khoa trương của mình, Neil không nhịn được mà kinh ngạc kích động ba lần liền tiếp:

Ngọa tào người này đẹp trai quá!

Ngọa tào anh ta ngầu lòi!

Ngọa tào mẹ nó ——

Ai!

Neil trong lòng tiếc hận. Năm đó học môn Văn, sao cậu lại thích xem mấy cái video cắt ghép vớ vẩn làm gì.

Bây giờ mới thấy hận vì ngày xưa học ít, đến lúc cần dùng thì chỉ biết thốt lên "ngọa tào".

Đang lúc Neil đau lòng vì mình ngoài cái vẻ ngoài "sa điêu" ra thì chẳng có gì, vị đại công tước đang quan sát cậu khẽ nhíu mày, đột nhiên lên tiếng.

"Nói cho ta tên của ngươi. Loài người."

【Tác giả có lời muốn nói:

Lúc này đã phát hiện】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play