Tháng Tư, ý xuân tràn đầy nhân gian, gió nhẹ vuốt ve hoa tulip, chim hót líu lo ngoài cửa sổ, tiếng mèo kêu dưới lầu the thé. Dưới ánh nắng ấm áp, cả thế giới như phủ một lớp kính lọc mềm mại.

Đây là mùa mà Lý Chí Thành ghét nhất. Trời ấm khiến người ta dễ lười biếng, người vốn đã lười, đến mùa xuân càng uể oải vô vị.

Cả buổi sáng trả lời bốn email, uống cà phê đến đắng lưỡi, thư ký mang vào một cốc sữa.

Đọc lâu khiến mắt mỏi, Lý Chí Thành mở miệng ngáp dài, hóa ra vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa.

Lợi ích lớn nhất của việc làm ông chủ là lười biếng không còn cảm giác tội lỗi, trốn việc cũng vô cùng thoải mái.

Anh đăng nhập vào game mobile, nhận quà đăng nhập hôm nay, ngắm vẻ đẹp của “con gái” trong game, thấy số dư không nhiều lại nạp thêm ba trăm đồng.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Lý Chí Thành hạ hai chân đang gác trên bàn, hắng giọng ngồi thẳng, ra vẻ nghiêm túc cầm cốc sữa nhấp một ngụm.

Giám đốc diêud hành Phương Vũ cầm tài liệu bước vào, báo cáo công việc thường ngày. Lý Chí Thành chăm chú lắng nghe, cây bút máy trong tay xoay tít.

Âm báo điện thoại vang lên, anh liếc mắt phân tâm, định thu tầm nhìn thì bất chợt khựng lại.

“Tạm dừng chút đã.” 

Hiếm khi anh thất lễ như vậy.

Phương Vũ khép tài liệu, chu đáo nói: “Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng, nếu anh bận thì tôi đi trước.”

Lý Chí Thành khẽ gật đầu: “Được, nếu bên Nhật xác nhận xong thì ký nhé.”

Đợi cửa văn phòng đóng lại, anh mới cầm điện thoại, kiểm tra xem cái liếc vừa rồi có nhìn nhầm không.

Người nhắn tin là đàn em thời đại học của anh, tên là Trương Viễn Chí, quan hệ với anh khá tốt, bao năm nay cũng vẫn giữ liên lạc.

Sau khi Trương Viễn Chí tốt nghiệp thạc sĩ thì vào làm giảng viên tại một trường đại học nào đó ở Thượng Hải, trẻ tuổi đầy triển vọng, giờ đã là trợ lý giáo sư.

【Anh, Chu Dĩ liên lạc với em, hỏi bọn em về việc tuyển dụng ở trường đại học, cô ấy định về nước à?】

Lý Chí Thành đọc xong dòng chữ trên màn hình, ngón tay gõ “Liên quan gì đến anh”, trước giây nhấn gửi thì do dự, xóa hết, đổi thành “Anh không biết”.

Vài chữ ngắn ngủi khuấy động cả hồ nước tĩnh lặng, Lý Chí Thành ngả người dựa vào ghế, nhìn cảnh phố ngoài cửa sổ.

Ánh nắng tươi đẹp, hoa xuân rực rỡ, nhưng trong mắt anh chẳng đẹp chút nào, càng nhìn lòng càng rối.

“Alo, Vân Hiện, tôi tìm được một quán rượu nhỏ mới, tối đi không?” 

Anh quấy rầy bạn thân, muốn tìm chỗ trút bầu tâm sự.

Đầu dây bên kia là giọng nam trầm ấm, giọng điệu ôn hòa nhưng kiên quyết từ chối: “Tối nay phải ở tiệm giúp đỡ, để hôm khác nhé.”

Lý Chí Thành chẹp miệng, lẩm bẩm: “Không đi cùng thì lão tử tự đi.”

Uống cạn cốc sữa còn lại, Lý Chí Thành liếm khóe môi, cài khuy vest, đẩy cửa văn phòng. Nhìn nhân viên trong các  cắm cúi làm việc, tâm trạng an cuối cùng cũng thoáng hơn đôi chút.

Vì không muốn làm “nô lệ công sở” nên anh nghỉ việc mở studio riêng, giờ nhìn đám “nô lệ công sở” chăm chỉ làm việc cho mình, Lý Chí Thành rất xấu tính cảm thấy thỏa mãn.

“Bối Nghiên, buổi chiều tôi ra ngoài một chuyến.”

Thư ký khẽ đáp: “Vâng, sếp.”

Chìa khóa xe xoay tròn trên ngón trỏ, Lý Chí Thành có rất nhiều thói quen vô thức, trong tay luôn phải cầm thứ gì đó để nghịch. Hồi đi học vì thế mà không ít lần bị giáo viên phê bình, bảo anh để hai tay ngoan ngoãn trên đùi là điều không thể.

Cũng không hẳn không thể, có lần lên vòng đu quay, anh ngồi cạnh Chu Dĩ, không động đậy chút nào.

Lòng bàn tay đầy mồ hôi, căng thẳng không dám nhìn cô ấy, kết quả bị người ta tưởng là sợ độ cao rồi tự nhiên được nắm tay.

Cảm giác lạ lẫm, nhiệt độ cơ thể dần hòa hợp, Lý Chí Thành ngồi trên vòng đu quay nhưng tim như đi tàu lượn siêu tốc, quên sạch những lời ban đầu định nói.

Lúc đó cũng chẳng còn nhỏ, giờ nghĩ lại thật mất mặt, hóa ra mình từng có khoảnh khắc ngây thơ thế.

Tách. Chìa khóa được ấn vào khe, Lý Chí Thành kéo cổ áo, ghét trời nóng.

Quán cà phê của Vân Hiện ngay dưới tòa nhà công ty anh, Lý Chí Thành tiện tay lấy một cốc trà chanh đá.

Mở cửa lên xe, Lý Chí Thành ngồi vào ghế lái, khởi động xe nhưng không biết nên đánh lái đi đâu.

Chỉ đơn thuần muốn trốn việc, nhưng lại chưa nghĩ ra đi đâu.

Lướt xong tin tức hot, trong cốc chỉ còn lại miếng chanh to, Lý Chí Thành hạ cửa kính, cầm cốc nhựa làm động tác như ném bóng.

Một đường parabol cắt qua không trung, cốc nhựa rơi chính xác vào thùng rác, trong lòng Lý Chí Thành tự chấm cho mình một cú ném đẹp.

“Mấy bạn nam cứ mê bóng rổ như thế sao? Có trẻ con không chứ?”

Giọng nói quen thuộc bất ngờ vang bên tai, Lý Chí Thành mím môi, gõ nắm tay lên trán.

Hôm nay đúng là gặp quỷ thật, không nghĩ đến cô ấy được không?

Anh tự chửi mình một câu, xoay vô lăng lái xe ra khỏi khu công nghệ.

Có người chia tay rồi cắt đứt liên lạc, có người miễn cưỡng vẫn có thể làm bạn.

Lý Chí Thành và Chu Dĩ chẳng thuộc loại nào, thỉnh thoảng họ nhắn vài câu vô thưởng vô phạt trên mạng xã hội, lại có những khoảng thời gian dài lặng lẽ chẳng liên quan đến nhau.

Hai tuần trước còn vừa trò chuyện một lần, nói về thời tiết, đồ ăn, về cú sốc văn hóa Anh-Trung, thậm chí cả tin đồn showbiz, chỉ không nhắc đến tình cảm.

Tròn sáu năm không gặp, nói ra thì cũng nên buông, ít nhất là có thể buông.

Không biết là trong tay ai vẫn nắm chặt một sợi dây mảnh, tự lừa mình rằng kiên trì thêm chút nữa có lẽ sẽ xoay chuyển tình thế.

Đánh bóng rổ cả chiều ở sân, vận động khiến máu huyết sôi trào, mồ hôi đầm đìa, những cảm xúc hỗn loạn cũng lặng lẽ tan biến.

Quá trình này thật sảng khoái, không cần bận tâm tim đập mạnh vì lý do gì, đầu óc chẳng vướng tạp niệm, thẳng thắn mà sảng khoái.

Tắm xong thay quần áo, hóng gió mát, tâm trí và tinh thần Lý Chí Thành thoải mái thở dài.

Tùy ý lướt nhóm WeChat, Giản Mục Nham rủ mọi người tối đi bar trong nhóm. Cậu ta là người hào phóng nhất trong đám anh em, hễ cậu ta tổ chức thì hầu như cậu ta mời.

Lý Chí Thành sờ môi, tag Giản Mục Nham kèm câu: “Gửi địa chỉ, tôi cũng đến.”

Đời không như ý mười phần thì tám chín có thể giải quyết bằng rượu thì tuyệt đối không tự gồng.

Quán bar tên “97”, lặng lẽ nằm ở góc phố, đẩy cửa lại là một thế giới hoàn toàn khác.

Nơi đây ồn ào, mờ tối, ánh đèn xanh lam chập chờn, nhạc đập inh tai, sự buông thả ngắn ngủi cứu người khỏi nỗi khổ trần tục.

Bốn năm người đàn ông bên bàn dài, Lý Chí Thành chào từng người, cuối cùng ngồi xuống cạnh Giản Mục Nham.

Người đàn ông trẻ mặc áo phông trắng và quần jeans rách đen nâng ly rượu lắc lư về phía anh, bắt chuyện: “Lâu lắm không gặp cậu, cậu chủ Lý.”

“Bận kiếm tiền.” 

Lý Chí Thành nhón hai miếng khoai chiên trên bàn, cả ngày chưa ăn gì, giờ đói meo.

Giản Mục Nham lại không tha cho anh, lấy đĩa khoai chiên đi, nhét một ly whisky vào tay anh, hỏi: “Cảm giác làm ông chủ thế nào?”

Ly thủy tinh chạm nhau, Lý Chí Thành nâng ly uống cạn lớp rượu mỏng: “Thì thế thôi, còn đồ ăn không, đói chết rồi.”

“Tối ăn nhiều thế làm gì?” 

Giản Mục Nham nói vậy nhưng vẫn quay lại gọi nhân viên mang thêm đồ ăn cho bàn.

Bát mì bò bốc khói nghi ngút, đầu bếp còn thêm một quả trứng ốp, Lý Chí Thành cầm đũa, chưa kịp ăn miếng đầu tiên thì điện thoại trong túi rung không ngừng, cắt ngang động tác.

Trương Viễn Chí gửi liên tiếp mấy tin nhắn, Lý Chí Thành lướt qua nhanh, tim chợt chùng xuống như chìm vào nước.

Xung quanh ồn ào, lòng anh lại bực dọc, lấy cớ đi vệ sinh, anh chuồn khỏi bàn tiệc ra ngoài hóng gió.

Lười trả lời từng câu, Lý Chí Thành gọi thẳng một cuộc voice call ở góc vắng người.

Vừa kết nối, cậu đã xổ ngay: “Này, ý mày là cái quái gì?”

“Ý trên mặt chữ đấy, anh không hiểu à?”

Trương Viễn Chí gửi anh một đoạn chụp màn hình chat.

【Trương Viễn Chí: Khoa ngoại ngữ trường mình năm nay có thể hơi khó vào, hay chị hỏi thử trường khác xem? Bên Bắc Kinh thì sao? Hỏi chưa?】

【Chu Dĩ: Tôi chỉ muốn đến Thượng Hải, cảm ơn nhé, phiền cậu rồi.】

Trương Viễn Chí khẳng định: “Anh, em cá là chị ấy quay về vì anh đấy.” 

Lý Chí Thành cười khẩy, không đồng tình: “Mày rút ra kết luận kiểu gì, tao đâu có ở Thượng Hải.”

“Nhưng gần mà!” 

Trương Viễn Chí tiếp tục lập luận: “Anh nghĩ xem, chị ấy người Trùng Khánh, học ở Bắc Kinh, sao về nước lại cứ nhất quyết đến Thượng Hải phát triển? Cái chỗ khỉ ho cò gáy này đồ ăn chẳng có gì ngon, giá đồ còn đắt, có gì đáng đến đâu.”

Lý Chí Thành xoa nhẹ trán, không muốn nghe cậu ta lảm nhảm nữa: “Mày giúp tao nghĩ cách đi, chuyện này mà không lo được thì mày sống kiểu gì ở Thượng Hải?”

Trương Viễn Chí “chậc” một tiếng: “Cùng lắm em giúp chị ấy tranh thủ cơ hội phỏng vấn. Nghe nói năm nay có một người từ Yale về, tiếng Pháp cũng khá, khoa ngoại ngữ trường em với bên Đại học F tranh nhau muốn chết.”

Khóa kéo áo khoác bị Lý Chí Thành kéo lên xuống liên tục, tiếng ồn phía sau xa xôi mà dữ dội như muốn nuốt chửng người ta.

Im lặng một lúc, anh nhẹ giọng: “Để cô ấy thử xem, cô ấy làm được.”

Trương Viễn Chí đồng ý.

Cúp máy xong, Lý Chí Thành đến bồn rửa tay, trở lại bàn tiệc thì thấy Giản Mục Nham nhìn anh cười đầy ẩn ý.

“Biểu cảm gì thế?” 

Lý Chí Thành bị cậu ta nhìn đến nổi da gà, kéo áo khoác, cầm ly rượu lên.

Giản Mục Nham nói: “Thấy cậu đi lâu thế, tưởng cậu gặp đào hoa.”

Lý Chí Thành lắc đầu: “Đào cái khỉ.” 

Giản Mục Nham không nói nữa, chỉ trêu một câu, cậu ta biết Lý Chí Thành quen thói một mình một cõi.

Có người bên cạnh tiếp lời: “Nhà Chí Thành không giục cậu à?”

Lý Chí Thành đáp: “Không giục, có giục tôi cũng chẳng nghe.”

“Cha mẹ cậu tốt thật, từ mùng một Tết tôi đã bị sắp xếp đến giờ.”

Mấy người khác cũng nhập cuộc, Lý Chí Thành lùi sang một bên lặng lẽ uống rượu, nghe chuyện gì thú vị thì cười theo vài tiếng.

Cũng không phải chưa gặp đối tượng xem mắt, hai ba năm trước mẹ anh đã dùng đủ cách để anh gặp mấy cô gái.

Trong giao tiếp, Lý Chí Thành luôn không chê vào đâu được, lịch sự dùng bữa xong, sau đó bố mẹ hỏi cảm nhận, anh đều đáp qua loa “Cũng được, để tìm hiểu thêm”, thực tế chẳng có tiến triển.

Trong lòng đã có người, người khác có tốt thế nào cũng chẳng lọt mắt. Sau này anh thẳng thắn với gia đình, bố mẹ không giục nữa, chỉ thỉnh thoảng hỏi: “Con với cô gái đó thế nào rồi?”

Lý Chí Thành lại dùng câu “Người ta đang học ở nước ngoài, đợi về rồi nói” để qua loa.

Giờ Chu Dĩ sắp về nước, lẽ ra anh đã mong đợi, chờ đợi từ lâu, nhưng khoảnh khắc này lại cảm thấy hoảng loạn vô bờ.

Có một từ không hẳn chính xác, nhưng cảm giác tương tự, “gần quê mà ngại”, giờ anh như người lữ khách đứng ở đầu làng, muốn xem nhà cửa có bình an không, lại sợ mọi thay đổi có thể xảy ra.

Ly thủy tinh vừa cạn lại được rót đầy, Lý Chí Thành không tập trung uống, chẳng đếm nổi bao nhiêu ly.

Một đêm buông thả, uống đến cuối cùng ý thức tan biến.

Men say lẫn đau đớn dữ dội, anh mơ hồ nhớ mình loạng choạng tìm điện thoại để gọi, còn có gọi được hay không, nói gì, Lý Chí Thành hoàn toàn không nhớ.

Khi tỉnh lại, anh mở mắt thấy một mảng trắng chói.

Dần quen với ánh sáng, Lý Chí Thành nhìn quanh, không phải căn phòng quen thuộc, anh giật mình hoảng hốt.

“Tỉnh rồi à?” 

Vân Hiện cầm bình giữ nhiệt đi đến cạnh giường, ngồi xuống ghế.

Lý Chí Thành nhìn đi chỗ khác, nghĩ cách giữ thể diện.

Vân Hiện không cho anh cơ hội, rót cốc nước đặt lên đầu giường, nói: “Tôi đi mua cơm, có gì thì gọi bác sĩ.”

Lý Chí Thành chỉ mong cậu ta đi nhanh.

Dạ dày vẫn thấy khó chịu, cổ họng khô khốc, Lý Chí Thành nhấp từng ngụm nước ấm, với lấy điện thoại, mở camera trước nhìn mình.

Mặt trắng bệch, quầng mắt thâm đen, trông như sống dở chết dở.

Anh trùm chăn kín người, chỉ lộ ra chỏm tóc, Lý Chí Thành ôm đầu, thấy mình thật mất mặt.

Vân Hiện nhanh chóng quay lại, đặt bàn ăn nhỏ cho anh xong, bẻ đũa đưa vào tay anh.

Cả ngày Lý Chí Thành chưa ăn, càng ăn càng nhạt nhẽo, không kìm được phát tính cậu chủ: “Miệng tôi đắng ngắt, cậu còn cho tôi cháo trắng, không thể thêm tí gia vị à?”

Vân Hiện lạnh lùng liếc anh: “Nếu giờ cậu thấy khó chịu, tối qua đừng có uống rượu.”

Lý Chí Thành lại chui vào chăn, đơn phương cắt hội thoại.

Vân Hiện bất ngờ hỏi: “Chu Dĩ sắp về nước đúng không?” 

Lý Chí Thành ngớ ra, kéo chăn xuống lộ mặt, hỏi ngược: “Sao cả cậu cũng biết?”

Vân Hiện nói: “Cô ấy đăng lên vòng bạn bè, tôi thấy chắc là sắp về.”

Lý Chí Thành lặng lẽ chui lại vào chăn, hỏi qua lớp chăn: “Thế cậu nghĩ cô ấy sẽ đi đâu?”

Vân Hiện đoán bừa: “Bắc Kinh chứ, với bằng cấp của cô ấy, lo gì không tìm được việc.”

Chủ đề chẳng biết sao lại chuyển sang Lý Chí Thành, Vân Hiện vừa dọn hộp cơm vừa càm ràm anh.

Lý Chí Thành nghe chán, lấy cớ mèo ở nhà không ai cho ăn để đuổi cậu ta đi.

Đến cửa, Vân Hiện quay lại, giơ điện thoại nhắm vào Lý Chí Thành: “Nào, cười một cái.”

Tách một tiếng, Lý Chí Thành không kịp đề phòng đã bị lưu vào lịch sử đen.

Bệnh nhân yếu ớt chẳng thể phản kháng, chỉ đành trơ mắt nhìn Vân Hiện cười đắc ý.

Ăn cơm xong, y tá đến truyền nước cho anh, Lý Chí Thành chơi game một tay một lúc, thấy chán lại mở WeChat.

Thấy ảnh đại diện của Vân Hiện ở mục vòng bạn bè, Lý Chí Thành tò mò nhấn vào, ai ngờ đập vào mắt là hình mình mặc đồ bệnh nhân, mặt mày u oán.

Tên khốn này, đăng vòng bạn bè ngay lập tức?

Chữ kèm theo còn là “Kỷ niệm thời thanh xuân hồi sinh của Lý Chí Thành”.

Lý Chí Thành tức đến phập phồng ngực, cậu ta không phải người à? Cậu không cần mặt mũi sao?

Chưa hết, lát sau anh lại thấy Chu Dĩ bình luận bên dưới: “Bảo bác sĩ chữa cái bệnh tự luyến của cậu ta đi.”

Kẻ đầu têu còn dám cười nhạo anh, Lý Chí Thành tức điên, nhắn riêng cho Vân Hiện, trút giận bằng cách spam biểu cảm.

Vì thao tác quá rườm rà, bên cạnh ảnh toàn dấu chấm than đỏ, cuối cùng Lý Chí Thành dừng lại, gõ chữ hỏi: Cô ấy có ý gì?

Vân Hiện đáp: Bảo cậu trẻ con.

Hai tay Lý Chí Thành phát run: Tôi trẻ con? Sao cô ấy không đi chữa cái bệnh công chúa đi? Cả thiên hạ chỉ cô ấy là hiểu chuyện nhất à!

Vài giây sau, Vân Hiện mới trả lời: Người ta có bệnh công chúa sao? Có cũng là do cậu cưng chiều mà ra.

Lý Chí Thành: …

Rèm chưa kéo, ngoài kia đêm đen kịt, ánh đèn vạn nhà lấp lánh.

Lý Chí Thành lại mở vòng bạn bè, nhấn vào ảnh đại diện của Chu Dĩ, thông tin trang cá nhân đã xem đến thuộc lòng, anh lại nhấp vào khung chat.

Có khoảnh khắc bốc đồng muốn hỏi cô ấy, cả nước bao nhiêu thành phố, sao cứ nhất định phải đến Thượng Hải.

Muốn hỏi cô ấy, hình như giờ anh hiểu em rồi, em thì sao?

Lời tác giả muốn nói: Lý Chí Thành mong sao mong trăng mong vợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play