Chương 4.2: Cực phẩm đó, nhất định phải xem nhaaa
【Toàn bộ】【Lan】【m】: Ừ, đúng là đang nhắm vào mày đấy.
【Toàn bộ】【Lan】【m】: Mau nịnh nọt Tiểu Kiều đi, biết đâu lát nữa tao sẽ cân nhắc tha cho mày một mạng.
Biên Nhĩ vừa dọn xong lính đường giữa, liếc thấy dòng chat góc trái màn hình, tim bỗng đập thình thịch. M... đang bênh vực cậu sao?
Chậc... có hơi ngầu thật đấy.
Tới phút thứ 25, Điêu Thuyền kết thúc trận đấu với KDA 4/10/3 ― 4 mạng hạ gục, 10 lần lên bảng, 3 hỗ trợ. Trận này team hắn thua tơi tả. Giao diện tính điểm vừa hiện ra, Điêu Thuyền đã nhanh như chớp thoát khỏi sảnh tổng kết, không để lại dấu vết.
Biên Nhĩ áp hai tay lên má cho bớt nóng, trịnh trọng bấm nút "Like" chiến tích của Lan, rồi mới quay lại sảnh đội.
【Tổ đội】【Ta Lông Chân Siêu Cấp Nhiều】:
m, cảm ơn cậu vừa nãy giúp tôi "trị" Điêu Thuyền.
Tin nhắn vừa gửi đi, trong phòng giờ chỉ còn hai người ― y như tối qua. Và cũng như tối qua, m chẳng nói một lời nào, chỉ lặng lẽ rời phòng... rồi biến mất khỏi online.
Cậu mở bảng thành tích gần đây của m để kiểm tra thử, phát hiện tối nay m chỉ chơi đúng hai trận, tối qua thì tổng cộng ba trận, còn hai ngày trước nữa chỉ chơi một ván duy nhất.
Trò chơi có chức năng hiển thị lịch sử thành tích trong vòng bảy ngày gần nhất, nhưng trước đó nữa thì không tra được. Biên Nhĩ đột nhiên nhớ ra: trong game này chỉ cần ba ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ tuần. Vậy chẳng lẽ m chỉ lên chơi để làm nhiệm vụ thôi sao? Thế thì ngày mai liệu m còn sẽ online không?
Hôm sau, Biên Nhĩ thỉnh thoảng lại lén vào game ngó thử, vẫn không thấy m xuất hiện. Tối đến, cậu lại kiểm tra lịch sử thành tích, phát hiện hôm nay m hoàn toàn chưa đụng đến game.
Ba ngày tiếp theo, m vẫn biệt tăm biệt tích, không hề online lấy một lần. Biên Nhĩ thì mỗi ngày đều đều gửi tin nhắn "chào buổi sáng", "chào buổi trưa", "chào buổi tối" cho m, thế nhưng đối phương vẫn không hề hồi âm dù chỉ một chữ.
Tối nay, sau khi làm xong bài tập, Biên Nhĩ vẫn chưa từ bỏ hy vọng, lại mở nick phụ ra kiểm tra. Vẫn như cũ ― chẳng có lấy một dòng tin, chẳng có chút ấm áp nào.
Biên Nhĩ siết chặt điện thoại, trầm tư trong chốc lát, rồi đột nhiên đứng bật dậy, gọi to một tiếng:
"Vĩnh Chiêu, giúp tớ với!"
Tống Vĩnh Chiêu bị cậu làm giật cả mình:
"Làm gì thế, Biên Biên?"
Biên Nhĩ vẫn giữ chặt điện thoại, vẻ mặt quyết liệt:
"Cậu có thể giúp tớ một việc không?"
"Giúp gì?"
Chuyện này thật sự rất ngượng, nhưng Biên Nhĩ vẫn kể hết ý định của mình cho Tống Vĩnh Chiêu nghe.
Tống Vĩnh Chiêu nghe xong thì sững người mất mấy giây, rồi bật cười, giơ ngón tay cái lên tán thưởng:
"Biên Biên, cậu giỏi thật đấy!!"
Biên Nhĩ: "......" Tớ chỉ là muốn tái hiện lại cái pha phối hợp đỉnh cao ấy, dù có xấu hổ mấy cũng đành chịu thôi!
Sau khi tắm xong, Biên Nhĩ thay một chiếc áo thun đen oversized. Chiếc áo này do form rộng nên mặc vào giống như áo ngủ, chất vải lại mềm mại, cậu thường xuyên mặc nó ở nhà.
Ngồi xuống ghế, Biên Nhĩ kéo lệch phần vai áo để lộ xương quai xanh. Tống Vĩnh Chiêu là dân mỹ thuật, đối với cậu ấy mà nói, việc vẽ vài vệt đỏ ửng như dị ứng hay dấu hôn nhẹ trên vai Biên Nhĩ chẳng khác gì trò trẻ con―dễ như ăn bánh.
Hôm trời vào xuân, Biên Nhĩ bị dị ứng mấy ngày, xương quai xanh, bả vai và sau lưng vẫn còn lốm đốm vài vệt đỏ.
Cậu kéo cổ áo ra để bôi thuốc mỡ. Đúng lúc đó, Thành Tự ― người thẳng nam duy nhất của phòng 408 ― đi ngang qua, thấy mấy dấu vết lấm tấm trên vai Biên Nhĩ thì ngớ người, sau lại cảm thán:
"Biên học trưởng, may là anh chỉ xem em như em trai. Chứ nếu anh mà có ý gì với em, chắc em cong mất."
Phòng 408 là ký túc xá hỗn hợp, ban đầu chỉ có Biên Nhĩ và Tống Vĩnh Chiêu ở. Đến học kỳ đầu năm hai, có một đàn em năm nhất ngành quản lý chuyển vào. Vì không quá cố che giấu, chẳng bao lâu sau Thành Tự cũng biết được tính hướng của cả hai người.
Lúc đầu, học đệ này là một "thẳng đét", lại chưa từng tiếp xúc với người đồng tính nên hơi khó chịu mấy hôm. Nhưng nhanh chóng, cậu ta cũng chấp nhận được. Đồng tính thì sao chứ? Hai vị học trưởng sống đàng hoàng, sạch sẽ, lễ độ, còn tốt hơn gấp trăm lần đám trai thẳng cũ ở ký túc xá trước kia, ngày nào cũng như diễn "Chân Hoàn Truyện" phiên bản thẳng nam đầy mưu mô tâm kế.
Thế là cậu ta tự nhiên chấp nhận thôi.
Và thế là, cuộc sống chung giữa ba người ― một thẳng nam và hai không-thẳng ― bắt đầu một cách êm đềm, hài hòa.
Thành Tự từng bảo với Biên Nhĩ rằng cậu chỉ nói đùa thôi, nhưng ánh mắt kinh ngạc của thằng nhóc thẳng nam hôm đó lại không giống đang diễn. Đó là kiểu kinh ngạc thật sự―sự cảm thán của một con người khi bất ngờ nhìn thấy cảnh đẹp, không pha lẫn ham muốn hay tình dục.
Trước đây hai lần học đệ đó rep tin nhắn trên WeChat cũng là do Biên Nhĩ cố tình gửi mấy tấm ảnh có chút "mồi câu". Tuy rằng chuyện đó khiến cậu hơi ngại nếu sau này gặp mặt, nhưng nghĩ tới đôi tay ấy ― đôi tay có thể gọi là tác phẩm của thần ― Biên Nhĩ vẫn thấy không nỡ buông xuôi dễ dàng.
"Xong, đại công cáo thành." Tống Vĩnh Chiêu cẩn thận nhìn lại một lần nữa rồi buông cọ má hồng trong tay xuống. Nếu bạn thắc mắc vì sao trong ký túc xá nam lại có má hồng? Không phải vì hai người họ là đồng tính đâu. Mà vì học đệ thẳng kia mê cosplay, còn cosplay cả nhân vật nữ nên sắm đủ bộ đồ trang điểm như thật.
Tống Vĩnh Chiêu là sinh viên mỹ thuật, gu thẩm mỹ thuộc dạng đỉnh cao. Biên Nhĩ đứng trước gương toàn thân, làn da trắng như sương được điểm nhẹ vài vệt đỏ như phấn hồng, xương quai xanh lộ ra một cách tinh tế, đường cong nơi vai trượt xuống mượt mà―đẹp đến mức khiến bất kỳ ai là người bình thường cũng sẽ phải thốt lên: "Quá xinh đẹp rồi."
Biên Nhĩ điều chỉnh góc chụp, cẩn thận chụp lại một tấm ảnh phần xương quai xanh với mấy vệt đỏ mờ mờ. Sau khi chắc chắn không để lộ yết hầu, cậu hít sâu một hơi rồi gửi cho m.
Sau đó còn đáng thương bổ sung một câu:
【m, tớ bị dị ứng, hơi đau và ngứa nữa】
――
Editor 然然❤️: Đừng thắc mắc vì sao lúc Biên Nhĩ xưng tớ lúc xưng tôi. Đợi giản vì Tiếng Việt quá phong phú nên tuỳ vào trường hợp mà tui sẽ ghi cách xưng hô khác nhau. Còn trong tiếng Trung thì chỉ có 你 với 我.
À với cả nhiều khi gọi “Giang Viễn” là hắn lúc lại là cậu ấy rồi anh. Thì cũng dựa vào ngữ cảnh. Giống như ở dưới nè. Bé Vĩnh Chiêu giờ gọi là hắn luôn ai biểu bơ bạn của bé mấy bữa rồi.
――-
Tống Vĩnh Chiêu an ủi:
"Đừng lo, nếu hắn là đàn ông đích thực, nhất định sẽ có phản ứng với cậu."
Biên Nhĩ thì không dám quá kỳ vọng:
"Hy vọng vậy..."
Nhưng suốt cả buổi tối trôi qua, m vẫn không nhắn lại.
Biên Nhĩ thậm chí còn gửi thêm vài tin, cố gắng tạo cảm giác đáng yêu và mong manh:
【Không khỏe tí nào, muốn khóc luôn】
Là cua nhỏ nha: 【Hu hu】
(Cậu ấy có thấy mình quá nũng nịu không nhỉ?)
Là cua nhỏ nha: 【Nhưng mà mình sẽ chịu đựng!】
Là cua nhỏ nha: 【Kiên cường.jpg】
Là cua nhỏ nha: 【m, cậu lại ngủ mất rồi sao?】
Là cua nhỏ nha: 【Ngủ ngon nha, m】
Từng dòng tin đều mềm mại, như dán chặt lấy tim, nhưng bên kia vẫn im lặng đến đáng sợ.
"Chào buổi sáng, chào buổi trưa, chào buổi tối" lại tiếp tục vòng lặp ba lần nữa. Đến khi vết hằn màu nhạt như dấu móng mèo trên đùi cũng sắp mờ hết, m vẫn không hề gửi lấy một tin nhắn.
Sau khi biết chuyện, Tống Vĩnh Chiêu im lặng rất lâu, cuối cùng buông một câu không chút nương tay:
"Người này chắc là kiểu lạnh lùng bẩm sinh rồi. Ba bức ảnh đó của cậu, chỉ cần post vào một group bất kỳ, đảm bảo có cả ngàn trai nhào vô tán tỉnh liền."
Biên Nhĩ ngồi gác chân, làm bộ dáng người đang chiêm nghiệm cuộc sống:
"Haizz..."
Tống Vĩnh Chiêu nói tiếp:
"Trước đây tớ còn tưởng Giang Viễn cũng được phết, giờ mới thấy hóa ra mình chưa hiểu hắn kỹ. Này... hay là cậu từ bỏ đi?"
Biên Nhĩ, trong cơn hấp hối của bệnh tật, ngồi dậy nhưng ngay lập tức cảm thấy sức lực rút đi nhanh chóng. "Tớ sẽ suy nghĩ một chút," cậu nói.
Tống Vĩnh Chiêu nhẹ nhàng vỗ vai cậu, cố gắng an ủi.
Sau khi rửa mặt, Biên Nhĩ lên giường. Trong đầu cậu không ngừng lặp lại cảnh tượng cách đây một tháng, khi cậu ở siêu thị tình cờ gặp đôi tay ấy. Một lúc sau, hình ảnh buổi tối hôm đó trong trò chơi lại xuất hiện, khi m giúp cậu gánh vác và tỏa sáng.
Càng nghĩ, Biên Nhĩ càng cảm thấy bực bội.
Nhưng cái cảm giác đó vẫn không thể chạm tới người!
Cảm thấy phiền phức, Biên Nhĩ quyết định không nghĩ thêm nữa. Cảm giác buồn ngủ ập đến, nhưng sau một lúc lâu, cậu lại càng cảm thấy bực bội hơn.
Biên Nhĩ bật đèn đầu giường, ngồi dậy và quyết định không ngủ nữa. Cậu mở điện thoại, thành thạo đăng nhập vào một trang web nào đó. Suốt một tháng qua, vì đôi tay ấy mà cậu đã để tâm đến quá nhiều, quên mất chính mình, giờ cậu chỉ còn biết tìm kiếm lại những gì có thể giúp cậu thoải mái.
Biên Nhĩ dạo qua bảng xếp hạng một lúc, rồi click vào mở một quyển tiểu thuyết.
Cậu chỉ tính xem qua một chút, rồi sẽ đi ngủ, nhưng không ngờ rằng cuốn tiểu thuyết này lại hấp dẫn đến mức hắn không thể dừng lại. Trong đầu Biên Nhĩ giờ phút này hoàn toàn không còn nghĩ đến Giang Viễn, tất cả sự chú ý và thỏa mãn của cậu đều đổ dồn vào cuốn tiểu thuyết này.
Cốt truyện quá hay, hấp dẫn đến mức không thể bỏ qua.
Mải mê đến mức không nhận ra thời gian trôi qua, cho đến 1 giờ sáng, đôi mắt Biên Nhĩ bắt đầu có chút mỏi, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi vài phút rồi vội vã mua thêm chương sau.
Đến 2 giờ sáng, Biên Nhĩ cuối cùng cũng xem xong cuốn tiểu thuyết đầy hấp dẫn này.
Cậu thở phào một hơi, sau đó vào phần bình luận và viết xuống hai trăm chữ, mặc dù vẫn cảm thấy chưa đủ để diễn tả hết tình cảm của mình với cuốn tiểu thuyết này.
Biên Nhĩ cap màn hình, híp mắt click mở cố mật khung chat, tình cảm mãnh liệt đánh chữ.
"Mỹ nhân tóc dài bị xã hội đen mặt lạnh hung hăng giáo điều, nhiều thịt đến tê dại da đầu. Văn này đậm mùi SM, đọc mà nổi cả da gà!! Phải đọc, nhất định phải đọc, tuyệt phẩm đây rồi!!!"
Gửi xong, đôi mắt Biên Nhĩ xót đến bắt đầu chảy nước mắt, cậu đem điện thoại ném sang một bên, rồi lăn ra ngủ.