Căn phòng nhỏ trở lại yên tĩnh sau khi cánh cửa đóng sập.
Đông Kha không co rúm người trong góc như lần trước. Cậu vẫn đứng đó, hơi thở còn gấp gáp, mắt dán vào mặt sàn. Không run rẩy, không hoảng loạn — chỉ là một mảnh tĩnh lặng cố chấp, vừa bướng bỉnh vừa mỏi mệt.
Cảm giác ấy… không dễ chịu chút nào.
Bị nhìn thấy, bị chạm vào, bị đặt trong một tình huống không thể kiểm soát — tất cả đều như mảnh dao nhỏ cứa vào vùng an toàn vốn mong manh trong đầu cậu. Không ai làm sai cả. Nhưng cậu vẫn thấy sai. Như thể chính cậu là điểm lệch giữa thế giới bình thường này.
Đông Kha quay lưng lại, bước chậm về phía giường.
Cậu nhặt tấm khăn mỏng lên, phủ lên người, không để che lạnh mà là để lấy lại cảm giác quen thuộc. Rồi cậu ngồi xuống mép giường, đưa tay chạm nhẹ vào đầu gối vừa trượt ngã — không đau lắm. Nhưng cảm giác nhói lên trong tim thì không dễ xua đi.
Một lúc sau, cậu mới thì thầm trong lòng:
“Mình nên ở trong phòng thôi.”
Không phải vì ghét người khác. Cũng chẳng phải vì sợ.
Chỉ là… ở gần người khác, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Họ nói quá nhiều. Ánh mắt họ quá sáng. Mùi hương của họ, bước chân của họ, hơi thở của họ — tất cả đều xâm nhập vào đầu cậu như tiếng ồn không tắt được.
Và điều khiến cậu bối rối hơn cả… là ánh mắt vừa rồi.
Ánh mắt ấy không lạnh, không thương hại, cũng không thờ ơ như mọi khi người ta vô tình nhìn thấy cậu. Nó rất lạ — như thể thật lòng muốn hiểu cậu.
“Nhưng người khác không cần hiểu mình.”
Cậu nhắm mắt, nói thầm trong tâm trí.
“Mình cũng không cần họ hiểu.”
Chỉ cần không bị động chạm. Không bị lôi kéo vào thế giới của họ. Cậu chỉ muốn giữ nhịp sống đơn giản của riêng mình — thức dậy, vẽ, ăn một chút gì đó, rồi lại biến mất vào bóng tối mỗi khi đêm xuống.
…
Ngoài hành lang, bước chân ai đó chậm rãi đi lên tầng hai rồi dừng lại trước cánh cửa phòng cậu. Một giây. Hai giây. Ba giây. Không có tiếng gõ cửa.
Tần Tranh chỉ đứng đó, lặng lẽ. Anh không chắc mình muốn làm gì — chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trái tim anh đã bị thứ gì đó đánh thức.
Không phải thương hại, không phải cảm thông. Mà là… một thứ cảm xúc không lời, như thể anh vừa chạm vào điều gì đó quý giá — và mong nó đừng biến mất khỏi thế giới này.
Anh quay đi. Nhẹ như lúc đến.
Sau cánh cửa, Đông Kha không biết điều ấy. Cậu ngồi yên, mắt mở nhìn trần nhà — như thể ánh sáng ban chiều vẫn còn phả nhè nhẹ lên má.
———
Tiểu Nhu đẩy cửa bước vào, hai tay ôm chiếc hộp bánh kem lớn còn dán nhãn tiệm nổi tiếng nhất khu trung tâm. Mùi ngọt nhẹ lẫn hương bơ thoang thoảng bay theo từng bước chân của cô.
“Bánh về rồi đây!” – cô cất giọng, cố tươi tắn hơn bình thường.
Phòng khách lúc này đã thay đổi khá nhiều. Trên tường treo vài dải ruy băng màu pastel, bàn ăn được dọn sạch, chừa chỗ cho bánh kem và nến.
Ở giữa phòng, Gia Thành đang loay hoay dán một miếng giấy tròn màu hồng lên tấm bảng thủ công. Tay dán, miệng cậu không ngừng nói: “Tớ thề là lần sau có sinh nhật ai, cho tớ làm khâu thiết kế. Mấy màu này không hợp khí chất tớ chút nào…”
Tiểu Nhu lườm một cái: “Thế mà vẫn đứng trang trí từ lúc tớ đi ra ngoài.”
Gia Thành nhún vai không phủ nhận. Cậu dán xong dòng chữ “Happy Birthday”, quay đầu lại, hất cằm: “Nến đâu? Bánh đâu? Mau đưa đây, tớ là chuyên gia bày trận bất ngờ, để Hiểu Mai thấy tớ tốt như nào.”
Ở quầy bếp, Tần Tranh đang gọt táo, động tác nhẹ nhàng, khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như mọi khi. Nhưng Tiểu Nhu lại chú ý đến điều khác — sắc mặt anh hôm nay trầm lạ.
Không phải xanh xao kiểu thiếu ngủ, cũng không hẳn là căng thẳng. Chỉ là… như thể ánh sáng trong mắt anh bị che lại, trầm hơn, tĩnh hơn thường ngày.
Cô bước tới, ngập ngừng đặt hộp bánh xuống bàn, rồi rón rén hỏi: “Cậu mệt à?”
Tần Tranh không quay sang, chỉ đáp nhẹ: “Không sao.”
Một câu dứt khoát, không dư thừa. Tiểu Nhu cảm thấy một khoảng cách vô hình đang lặng lẽ dâng lên giữa họ.
“Ê, hai người định đứng lặng im đóng phim truyền hình gia đình hả?” – Gia Thành từ phía bàn tiệc quay lại, vỗ tay vài cái cho không khí bớt gượng. “Tới bày bánh nè, tớ vừa mới tính góc máy xong, chỉ cần đúng lúc Hiểu Mai bước vào, chúng ta đồng loạt hét bất ngờ là ổn.”
Tiểu Nhu bị kéo trở lại thực tại, liền mở hộp bánh. Mùi thơm ngọt ngào lan khắp căn phòng, khiến không khí trở nên ấm áp hơn một chút. Gia Thành phụ cô cắm nến, tay cắm tay nhón vụng về, còn cố tình cắm cây cuối cùng ngược chiều cho “có điểm nhấn”.
Tiểu Nhu bực mình sửa lại: “Tớ muốn cho cậu một điểm nhấn vào đầu quá.”
“Dù sao cũng đẹp rồi, quan trọng là cảm xúc.” – Gia Thành cười toe, khoanh tay ngắm thành quả như nghệ sĩ chiêm ngưỡng tác phẩm.
Đúng lúc ấy, chuông cửa reo lên.
Tiểu Nhu bật dậy, nhanh chân chạy ra mở cửa. Cô biết là ai.
Hiểu Mai đứng đó, gò má ửng lên vì lạnh, vai còn vương bụi phấn bảng. Cô vừa thấy Tiểu Nhu đã cười híp mắt: “Xin lỗi nha, tớ bị thầy Văn giữ lại kiểm tra vở…”
“Vào đi.” – Tiểu Nhu không đợi cô nói hết câu, nắm tay kéo bạn thân vào.
Hiểu Mai loạng choạng vài bước, miệng còn đang hỏi “Cái gì vậy?”, nhưng rồi — căn phòng khách rực sáng.
“Chúc mừng sinh nhật Hiểu Mai!”
Tiếng đồng thanh vang lên. Bánh kem, nến, bảng chữ, cả ly nước ép màu sặc sỡ đã sẵn sàng trên bàn. Gia Thành thì giơ ly nước cam, hô to như đang nâng ly ở buổi tiệc sang trọng: “Chúc mừng công chúa sinh nhật, sống lâu trăm tuổi, càng lớn càng xinh!”
Hiểu Mai sững người, rồi cười khúc khích, tay che miệng, mắt bắt đầu hoe đỏ: “Trời ơi… các cậu…”
Tiểu Nhu cười rạng rỡ bên cạnh, không che giấu chút nào sự tự hào khi nhìn thấy Hiểu Mai xúc động như vậy. Gia Thành thì vẫn cà rỡn, nhưng cậu là người đầu tiên đi lấy diêm đốt nến.
Tần Tranh đứng hơi lùi về phía sau, tay bê đĩa hoa quả đặt lên bàn, mắt khẽ cụp xuống.
Không ai thấy rõ biểu cảm của anh, chỉ có ánh đèn lặng lẽ hắt lên sống mũi cao thẳng và bóng tối mỏng manh trong ánh mắt anh — lặng lẽ hơn cả một cái thở dài.
Cả căn phòng vẫn còn vang vọng tiếng cười, ánh nến lung linh phản chiếu vào mắt mỗi người như nhân đôi niềm vui. Gia Thành rót nước trái cây cho từng người, không quên làm mặt nghiêm trang khi nâng ly: “Tôi xin đại diện tổ chức Tiệc Sinh Nhật Không Lời Mời, kính mời quý cô Hiểu Mai thưởng thức bánh!”
Hiểu Mai vừa cười vừa cắt bánh, động tác hơi vụng về vì quá phấn khích. Mỗi lát cắt ngọt ngào đều được đặt lên đĩa sứ, rồi chuyền tay từng người. Đến lát cuối cùng, cô thoáng khựng lại, mắt lướt qua mảnh bánh vẫn nằm nguyên.
“À…” – Cô chợt nhớ ra – “Có cần để phần cho em trai cậu không, Tiểu Nhu?”
Câu nói nhẹ nhàng, chẳng mang theo ẩn ý nào, nhưng lại như mũi kim lạnh cắm vào không khí ấm áp giữa phòng.
Tay Tiểu Nhu vừa cầm đĩa, bỗng khựng lại giữa không trung. Một giây, hai giây, ba giây.
Im lặng.
Cô cố nở nụ cười, nhưng môi lại cứng ngắc như không quen cử động: “Ờ… thôi khỏi đi. Thằng bé… không ăn mấy cái này đâu.”
Giọng cô thản nhiên, cố tình hời hợt, như thể chỉ đang nói về một người dưng cùng nhà.
Nhưng chính cái thản nhiên ấy, lại khiến mọi thứ thêm gượng gạo.
Hiểu Mai vốn vô tâm, không để ý thấy sự thay đổi, chỉ “à” một tiếng, rồi lại tiếp tục cắt bánh.
Gia Thành thì vừa ăn vừa lắc đầu khe khẽ, không xen vào chuyện gia đình người khác.
Chỉ có Tần Tranh — ngồi ở góc bạn, tay cầm ly nước chưa uống, mắt khẽ nhíu lại.
Anh không nhìn Tiểu Nhu, nhưng từ khóe mắt đã quan sát cô rất rõ.
Cái cách cô vừa nói, hờ hững như đang nhắc đến một món đồ không cần dùng nữa — lại khiến lòng anh nặng trĩu.
Chẳng rõ vì sao, chỉ thấy hơi thở trong lồng ngực như bị níu lại.
Một lát sau, khi mọi người đã quay sang nói chuyện khác, ánh mắt anh vẫn chưa rời khỏi chiếc bánh chưa chia — nằm đó, như một phần bị quên lãng.