Phòng khách chìm trong yên lặng.

Không ai nói gì trong vài giây đầu tiên sau khi tiếng bước chân dồn dập vang lên rồi biến mất ở cầu thang. Chỉ còn tiếng gió lướt nhẹ qua cửa sổ mở hé, và tiếng bút gõ lạch cạch vào mép tập từ tay Tần Tranh.

Chu Hiểu Mai là người đầu tiên lên tiếng, khẽ đẩy đẩy cánh tay Tiểu Nhu:

— “Tiểu Nhu… em cậu à?”

Tiểu Nhu gật đầu.

— “Ừ. Em trai tớ. Tên là Đông Kha.”

Cô nói nhỏ, không nhìn ai. Từ khi bước vào cấp ba, chưa một lần cô nhắc tới em trai trong bất kỳ câu chuyện nào. Cô luôn tránh nhắc đến, luôn giả vờ như mình là con một. Còn giờ, Đông Kha lại bất ngờ xuất hiện — với chiếc chăn phủ kín từ đầu đến chân, và một sự hoảng sợ khiến tim cô cũng rối bời theo.

Âu Gia Thành gãi gãi đầu, tỏ vẻ lúng túng:

— “Tớ tưởng nhà cậu chỉ có ba mẹ với cậu…”

Tiểu Nhu không phản ứng gì. Cô cúi đầu, cầm bút mà chẳng viết được chữ nào.

Hiểu Mai nhìn về phía cầu thang, ánh mắt xen lẫn thương xót và tò mò.

— “Em ấy bị… sao à?”

— “Tự kỷ.” Tiểu Nhu nói, giọng đều đều. “Từ nhỏ đã vậy. Không thích tiếp xúc với ai. Không nói chuyện. Không đi học. Cũng không thích ánh sáng mạnh hay tiếng ồn…”

Không khí trong phòng khách càng thêm trầm xuống. Âu Gia Thành và Hiểu Mai không biết nên nói gì thêm, chỉ cúi đầu loay hoay với đống tài liệu trước mặt.

Chỉ có Tần Tranh vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Anh không nói lời nào, chỉ đưa tay rút một tờ giấy nháp ra, vẽ một sơ đồ đơn giản của đề bài lên đó. Thỉnh thoảng, ánh mắt anh lại khẽ liếc về phía tầng hai, nơi cánh cửa phòng Đông Kha đã khép lại.

Anh không hỏi, nhưng trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh cái bóng nhỏ bé quấn chăn kín mít, đứng cứng đờ bên cạnh bàn ăn. 


 Khác với những ánh mắt kia, thương hại, hoặc dửng dưng — anh không nhìn Đông Kha như thế. Không hiểu sao, từ khoảnh khắc ấy, Tần Tranh chỉ thấy… lạ lùng và cuốn hút.

Không giống người bình thường. Nhưng cũng không giống người bệnh.

Một cảm giác như… ai đó đang cố giấu một phần ánh sáng rực rỡ sau tấm màn sẫm màu. Mà càng giấu, ánh sáng ấy càng rọi ngược trở lại.


Trên tầng hai, trong căn phòng im lặng, Đông Kha ngồi tựa lưng vào cánh cửa vừa đóng. Cậu vẫn còn run. Hơi thở không đều. Đôi tai nhỏ vểnh lên, cố nghe từng âm thanh phát ra từ phòng khách — tiếng giở sách, tiếng bút chạm bàn. Cậu không nghe rõ hết lời họ nói, nhưng vẫn bắt được vài từ vụn vặt — “em trai”, “tự kỷ”, “sợ người lạ”… Cậu biết rõ, đây là những từ người ta hay dùng khi nhắc đến mình.

Trong bóng tối mờ nhạt từ khe cửa, Đông Kha không khóc. Cậu chỉ lặng lẽ ôm gối, tai hơi dỏng lên. Không hiểu sao… cậu lại nhớ đến ánh mắt cuối cùng chạm vào mình dưới bếp.

Ánh mắt của chàng trai ấy — không có sợ hãi, không có thương hại. Cũng không phải kiểu dò xét mà cậu hay gặp.


 

Tim cậu vẫn đập mạnh, khó hiểu. Trong lòng không rõ là lo sợ hay xao động.

 


Bầu không khí trong phòng khách đã không còn sôi nổi như ban đầu.

Dù Hiểu Mai và Gia Thành cố gắng gợi chuyện, nhắc đến mấy câu hỏi khó trong đề bài để phá vỡ sự gượng gạo, nhưng rõ ràng, tiếng thìa rơi ban nãy như một ranh giới vô hình, khiến tất cả trở nên lúng túng. Cả tiếng cười cũng trở nên ngập ngừng.

Đông Tiểu Nhu im lặng nhìn những con chữ nguệch ngoạc trên vở, không thật sự đọc vào thứ gì. Trong lòng là một mớ rối ren. Cô không trách em trai mình, nhưng cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.

“Tại sao lại là lúc này chứ…”

Đáng ra buổi học nhóm này phải là cơ hội để cô tiến gần hơn với Tần Tranh. Cô đã chuẩn bị mọi thứ — từ việc chọn ngày có tiết tự học để mời nhóm về nhà, cho đến việc sắp xếp chỗ ngồi khéo léo, để cô có thể ngồi gần cậu ấy. Nhưng giờ thì sao?

Sự xuất hiện của Đông Kha đã khiến tất cả đảo lộn. Không khí không còn như cô tưởng tượng. Ngay cả ánh mắt Tần Tranh — dù không hề lạnh lùng, nhưng cũng không đặt vào cô. Cậu ấy cứ thỉnh thoảng ngước nhìn về phía tầng hai.

Kết thúc buổi học nhóm, Gia Thành và Hiểu Mai chào tạm biệt rồi rời khỏi nhà trước. Tiểu Nhu tiễn mọi người ra cổng, lòng còn vương chút bối rối chưa tan.

Tần Tranh là người rời đi sau cùng.

Khi ra đến hiên, anh dừng bước. Không ngoái lại nhìn Tiểu Nhu, mà hơi ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai — nơi rèm cửa vừa khẽ lay động, như thể ai đó đang len lén nhìn xuống rồi vội vàng lùi vào trong bóng tối.

Một cái nhìn rất khẽ. Nhưng anh đã bắt gặp.

Và anh  không cười, cũng không nói gì. Chỉ để ánh mắt ấy đọng lại trong đáy mắt mình, như ghi nhớ một điều gì đó mơ hồ.

Rồi anh quay đầu, bước đi.

Tiểu Nhu đứng phía sau, không thấy được ánh mắt ấy, chỉ thấy bóng dáng anh dần khuất xa. Cô cắn nhẹ môi. Trong lòng chợt dâng lên một nỗi lo không tên.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play