16.
Sau khi cất kỹ tấm thẻ này, tôi mở mắt ra, chuyển sang chuyện chính khác:
"Bùi Thanh Yến, lúc vào phòng anh có nghe thấy nhiệm vụ phụ không?"
Bùi Thanh Yến liếc nhìn xung quanh, ngồi xuống cạnh tôi. Chiếc giường trũng xuống đáng kể bởi sức nặng của thân hình đàn ông trưởng thành.
"Ừ. Có vẻ chúng ta vô tình chọn phải căn phòng có nhiệm vụ đặc biệt."
Tôi gật đầu đứng dậy, phóng tầm mắt quan sát căn phòng. Giường, tủ... tất cả đồ nội thất đều rất tầm thường. Đến bên chiếc tủ, tôi kéo mạnh cánh cửa. Bên trong trống trơn, chẳng có lấy một chiếc áo. Mốc meo tróc sơn, bốc mùi hôi thối và tiêu điều.
Nín thở quan sát một lượt mà chẳng thấy manh mối gì. Đang định đóng tủ thì tôi chợt phát hiện:
"Bùi Thanh Yến, lại đây xem này!"
Anh đang kiểm tra cửa sổ liền bước tới, nhìn theo hướng tôi chỉ. Phía dưới ngăn tủ lưu lại vài vết xước dài cùng vết lõm như bị vật cứng đ/ập mạnh.
Không nhiều. Nếu không để ý kỹ, dễ lầm tưởng đó là dấu vết mục nát tự nhiên.
Bùi Thanh Yến: "Vết cào, giống như trẻ con cào xước."
Tôi: "Ừ. Có lẽ khi thằng bé hoặc Maria trốn ở đây, bị người ta phát hiện rồi vung gậy đ/á/nh chúng."
Bùi Thanh Yến đưa ra nghi vấn: "Mẹ kế?"
Tôi: "Khả năng cao. Nhưng trong nguyên tác, mẹ kế rất yêu Maria - con ruột của bà ta. Vậy bà ta chỉ ng/ược đ/ãi cậu bé đó thôi. Thế mà nhiệm vụ phụ lại tên là [Bí mật của Maria], thật mâu thuẫn."
Bùi Thanh Yến chớp mắt: "Có vẻ câu chuyện này còn ẩn tình tiết."
Tôi tò mò: "Anh nghĩ người cha đóng vai trò gì? Kẻ vô tội sao?"
Nhân vật NPC người cha đến giờ vẫn chưa xuất hiện, khiến người ta không khỏi tò mò.
Bùi Thanh Yến: "Chưa chắc."
Tôi cười lạnh: "Nhưng một kẻ im lặng để vợ kế gi*t con trai mình thì cũng chẳng ra gì."
Bùi Thanh Yến đồng tình với nhận định này.
Sau khi phân tích, chúng tôi tiếp tục lục soát khắp phòng. Ngoài con búp bê vải cũ kỹ dưới gầm giường đầy bụi, chẳng có gì đặc biệt.
Tôi quỳ sát nền nhà nhìn những vệt lõm do vật gì bị kéo lê, trầm ngâm suy nghĩ. Sau khi lật tung căn phòng, người chúng tôi cũng lấm lem bụi bặm.
May thay trong phòng có nhà vệ sinh riêng. Vệ sinh qua loa xong, chúng tôi định nghỉ ngơi chờ nửa đêm ra gốc cây tìm h/ài c/ốt theo lời Maria.
Bùi Thanh Yến áp sát tôi, âm thầm quan sát rồi đưa tay vuốt tóc, chạm vào lông mày, hàng mi tôi. Cử chỉ khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.
Một ngày kinh h/ồn bạt vía cùng những trận sinh tử chiến đấu khiến toàn thân tôi đ/au như dần, kiệt sức. Từ khi vào game đến giờ không có th/uốc men gì, tôi cứ phải cắn răng chịu đựng trước mặt Bùi Thanh Yến.
17.
Tôi cảm thấy vị tanh của m/áu trào lên trong cổ họng, thanh m/áu đã tụt xuống còn 3, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. Tôi đáp lời hắn bằng giọng điệu lạnh băng:
"Bùi Thanh Yến, nếu muốn mất bàn tay thì cứ nói thẳng ra."
Bùi Thanh Yến khẽ cười một tiếng, thu tay về không nghịch phá nữa, thay vào đó vòng qua eo tôi:
"Ngủ đi, anh ở đây với em."
"Anh không ngủ?"
"Anh không mệt."
...
Sao thằng chó má này lúc nào cũng tràn đầy năng lượng thế không biết?
Nhưng khi có hắn bên cạnh, mí mắt tôi dần trĩu xuống, những cơn đ/au nhức dường như dịu đi, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
【Người chơi Đoàn Nhiên, sinh lực hồi phục về 5. 】
Khoảng một tiếng sau, tôi bị lay nhẹ tỉnh giấc. Bùi Thanh Yến thì thầm bên tai: "Đoàn Nhiên, Maria và gia đình cô ta đã về."
Vừa mở mắt, tiếng gõ cửa vang lên. Giọng mẹ kế vọng vào: "Các con ơi, chú của các con đã về rồi, ra chào đi nào. Cứ trốn mãi trong phòng không phải là đứa trẻ ngoan đâu."
Sau khi gõ cửa phòng chúng tôi, bà ta tiếp tục gõ cửa phòng gã đầu đàn bên cạnh. Cuối cùng NPC người chủ của gia đình này cũng đã xuất hiện.
Bùi Thanh Yến nắm cổ tay tôi kéo lại, bước ra ngoài trước. Nghe thấy động tĩnh, tên đầu đinh, gã b/éo và cô nữ sinh cũng rón rén bước ra, lẽo đẽo theo mẹ kế xuống lầu.
Chúng tôi liếc nhìn nhau, sắc mặt đều tái nhợt. Có lẽ ai nấy đều căng thẳng đến mức không dám chợp mắt. Chỉ mình tôi ngủ được nên nhìn có vẻ tỉnh táo hơn đôi chút.
Nấp sau lưng Bùi Thanh Yến ngáp một cái thật dài, tôi ngước nhìn về phòng khách. Ánh đèn mờ ảo, chỉ có ngọn nến chập chờn, yếu ớt ở trên tường. Người cha khổng lồ đang ngồi đó, nụ cười hiền hậu nhưng nét mặt lại có chút kỳ quái.
Maria ngồi gọn trên một bên đùi ông ta, chơi búp bê trong im lặng, không một tiếng động. Khi bàn tay người đàn ông định xoa đầu, cô bé đột nhiên run lên bần bật.
Còn mẹ kế ban ngày x/ấu xí đ/ộc á/c giờ đã biến thành một mỹ nhân quý phái, váy áo lộng lẫy, trang điểm tỉ mỉ. Giọng nói của bà ta không còn chói tai nữa, mà the thé như mèo cào kính, khiến người ta nổi da gà.
Bà ta đột nhiên ngồi phịch lên bên đùi còn lại của người chồng, cười tủm tỉm. Maria bị đẩy ra góc ghế, thở phào nhẹ. Tôi nhìn cô bé chăm chú, trong lòng dâng lên suy tư.
18.
Khi nhận thấy người chơi đã ra khỏi phòng, mẹ kế quay đầu vẫy chúng tôi lại.
"Ôi những đứa con yêu quý của ta, lại đây nào, cùng trò chuyện chút đi."
Năm chúng tôi đứng im như tượng.
Mẹ kế nhe răng cười gượng, nghiêng đầu hỏi: "Các con, lại đây nào, không được không nghe lời đâu nhé."
Đành phải tuân theo, tôi cố nép sát vào Bùi Thanh Yến để đề phòng bất trắc.
Bà ta vỗ tay hài lòng, lượn lờ vào bếp mang ra hai đĩa bánh kem.
"Mẹ chuẩn bị bánh ngọt xinh xắn cho mọi người rồi đây, của ngon phải cùng thưởng thức chứ~"
Khi đĩa bánh được đặt trước mặt, tôi cúi nhìn.
Một đĩa vẽ hình mặt bé trai bằng màu đỏ thẫm. Lớp kem chảy nhão khiến khuôn mặt méo mó như đang phân hủy. Nhưng điều kinh khủng nhất ập đến là mùi hương. Nó xộc thẳng vào mũi, một thứ mùi nồng nặc, ngọt hắc của đồ vật để lâu ngày lẫn với một chút tanh tưởi khó tả,khiến người ta muốn tránh xa ngay lập tức.
Như thể ai đó ăn hết mọi thứ thối tha trên đời rồi ị thẳng ra trước mặt tôi.
Mùi chua nồng, thối rình, đ/á/nh thẳng vào khứu giác.
Nếu nồi súp thịt khoai tây kikia là đò/n tấn công vật lý, thì chiếc bánh này chính là vũ khí tinh thần.
Mẹ kế ngồi lên đùi chồng, đẩy đĩa bánh về phía chúng tôi.
"Các con không thích ăn sao?" Bà ta hỏi tên đầu đinh trước.
Hắn giả bộ cười: "Có chứ ạ."
Rồi quay sang tôi: "Còn con, đứa con xinh đẹp nhất của ta?"
Tôi nín thở trả lời: "Dạ thích ạ."
"Hai đứa kia thì sao?"
Gã b/éo và cô nữ sinh r/un r/ẩy đáp: "Thích lắm ạ!"
"Thế thì tốt quá."
Bà ta nhiệt tình chia bánh thành năm phần, chăm chú quan sát như muốn nhìn chúng tôi ăn hết mới hài lòng.
Nhưng chúng tôi dại gì động vào?
Thứ nguyên liệu quái q/uỷ nào đây?
Mẹ kế cười lạnh nhìn đám người chơi mặt đang xanh như tàu lá. Đột nhiên, Bùi Thanh Yến phá vỡ im lặng:
"Chúng con chưa chào hỏi chú, vội ăn uống thế này thật vô lễ quá."
Nghe nhắc đến chồng, mẹ kế đột ngột dịu dàng, quay sang giới thiệu:
"Anh yêu, đây là họ hàng từ xa đến viếng con trai mất sớm của chúng ta."
Nam chủ nhà - cha đứa bé - thở dài đ/au buồn.
"Không cần cúng viếng làm gì."
"Có tấm lòng là đủ rồi. Nhưng con tôi mất đột ngột, chưa kịp dựng bia m/ộ."
"Các cháu nghỉ ngơi đi. Trưa mai 12 giờ, vợ tôi sẽ chuẩn bị xe ngựa đưa mọi người về."
Hóa ra hạn cuối của phó bản là trưa mai.
Thời gian gấp rút quá.
Chúng tôi mới tìm được vài mảnh xươ/ng bé trai. Số xươ/ng Maria ch/ôn giấu vẫn chưa thấy, xươ/ng trong bụng mẹ kế cũng chưa lấy được.
Năm người chúng tôi ủ rũ nhìn nhau.