6.

Tôi tức đến nghẹn họng.

Rõ ràng là hắn đã thay lòng đổi dạ, còn dám á/c ý suy diễn về tôi, đúng là quá đáng.

Tôi hét vào mặt hắn:

"Rõ như ban ngày là lỗi của anh, sao dám đối xử với em như vậy?"

Thái độ Hoắc Minh vô cùng ngang ngược:

 

"Anh làm sai điều gì? Anh chuyên tâm đóng phim, giữ khoảng cách với diễn viên khác, không tụ tập ăn uống riêng, tan máy quay là về nhà ngay. Toàn bộ "lương thực dự trữ" đều nộp cho em, có người thứ ba nào không, em không rõ sao?"

Hắn càng nói càng kích động:

"Nói đi Kỳ Mạch! Anh cũng muốn biết mình đã phạm lỗi gì khiến em đề nghị chia tay."

"Hôm nay nếu em không nói ra đầu đuôi, em xem chừng cái mông của mình đấy."

Ánh mắt hắn âm trầm đ/áng s/ợ, tôi không khỏi co rúm người. Không đúng, mình đâu có làm gì sai, cần gì phải sợ? Tôi lập tức ưỡn thẳng lưng, trừng mắt nhìn hắn.

"Là anh ép em đấy. Đã vậy em cần gì phải giữ thể diện cho anh nữa? Hoắc Minh, thực ra anh muốn có con đúng không?"

 

Ánh mắt Hoắc Minh trở nên phức tạp:

"Hai chúng ta làm sao sinh được?"

Tôi nghẹn lời:

"Em đâu nói là hai chúng ta."

Sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm:

"Kỳ Mạch! ĐM em muốn sinh con với ai? Bảo sao đột nhiên đòi chia tay, mày rời bỏ anh là định cưới xin đẻ đái với thằng nào?!"

Tôi tức gi/ận thét lên:

"Không phải em! Là anh!"

Hắn càng phẫn nộ, giọng chát chúa:

"Kỳ Mạch! Đừng có quá đáng! Để có con, em định đẩy anh cho người khác đẻ hộ à? Chúng ta là thú cưng cho em nhân giống sao?!"

Đầu óc tôi như muốn n/ổ tung:

 

"Chính anh muốn có con! Anh đã thay lòng, em nghe thấy hết rồi!"

Hoắc Minh cười lạnh, hàm răng nghiến ken két:

"Kỳ Mạch, em ngày càng giỏi đặt điều cho anh nhỉ? Nói tiếp đi, anh đang nghe đây."

"Hôm nay, nếu em nói sai một chữ, anh sẽ chữa cái tật vu khống bừa bãi của em."

Khoảnh khắc ấy, tôi do dự. Ánh nhìn của Hoắc Minh quá kiên định, khiến tôi nghi ngờ liệu mình có hiểu lầm không. Nhưng... chính tai tôi đã nghe hắn nói thích trẻ con.

Sau hồi lâu đấu tranh, tôi kể lại những gì đã nghe thấy. Hoắc Minh im bặt.

Trong khoảng lặng dài như vô tận, tôi chợt hiểu - hắn im lặng vì bị bóc trần, cảm thấy x/ấu hổ. Hắn quả nhiên đã thay lòng, còn lớn tiếng tuyên bố em là của anh.

 

Thì ra em là của anh, còn anh tự do. Của anh của em của nó, tất cả đều vứt mẹ đi! Đồ vô liêm sỉ!

7.


Tôi đang gi/ận dỗi âm thầm thì bỗng nghe bên cạnh vang lên tiếng cười lạnh lùng.

Giọng cười nhẹ bẫng nhưng vô cớ khiến gáy tôi lạnh toát. Ngoẹo cổ nhìn sang, sắc mặt Hoắc Minh càng thêm u ám. Hắn khẽ nhướng mí mắt, cất giọng đầy ẩn ý: "Vậy là em nghĩ muốn chia tay, chỉ vì một câu nói đó?"

Ánh mắt soi mói của hắn khiến tôi nuốt ực nước bọt, nhưng đàn ông đích thực không bao giờ chịu thua. Tôi gân cổ lên: "Vậy anh nói đi, có phải anh đã thốt ra câu đó không?"

"Ha!" Hoắc Minh nghiến răng ken két, với tay lấy điện thoại gọi cho đạo diễn. Chuông reo hai tiếng đã thông, đầu dây bên kia ồn ã hẳn đang quay cảnh đêm.

Đôi mắt Hoắc Minh tối sẫm như vực thẳm, vừa nhìn chằm chằm tôi vừa nói vào máy: "Đạo diễn Giang, có việc này phiền anh chút."


Giọng nói bên kia vội đáp: "Không phiền đâu, ngài cứ nói."

"Chuyện là hôm qua tôi có bàn với anh về vụ đứa trẻ. Anh nhắc lại giúp tôi câu nói hôm ấy được không? Người nhà tôi hiểu lầm mất rồi."

Dứt lời, hắn đặt điện thoại lên giường, bật loa ngoài. Nghe xong lời đạo diễn Giang, tôi x/ấu hổ cúi gằm mặt. Hóa ra sau câu "Tôi thực sự thích trẻ con" còn có một câu nữa.

"Ở nhà tôi cũng có một đứa trẻ con rồi."

Lúc ấy đạo diễn Giang tưởng gặp phải scandal gi/ật gân, suýt nữa mất kh/ống ch/ế biểu cảm. Hoắc Minh vội vàng thanh minh: "Đừng hiểu nhầm, ý tôi là Kỳ Mạchh. Cậu ấy giống trẻ con lắm, rất đáng yêu."

Chà, giờ tôi đâu còn đáng yêu nữa. Hoắc Minh suýt nữa tức đi/ên người.


Bản năng mách bảo không thể tiếp tục giả vờ chim cút, tôi ngước mắt liếc tr/ộm Hoắc Minh. Hắn khoanh tay trước ng/ực, gương mặt âm trầm như bão tố: "Anh muốn có con?"

"Không... không phải."

"Anh phản bội em?"

Tôi cúi đầu sát ng/ực, lí nhí: "Không có."

"Là anh muốn chia tay?"

"Không... không phải."

"Anh phản bội em?"

Tôi cúi đầu sát ng/ực, lí nhí: "Không có."

"Là anh muốn chia tay?"

Từng lời như mũi d/ao đ/âm khiến tôi lùi dần, cứ như học sinh phạm lỗi. Tôi nắm ch/ặt ống tay áo hắn năn nỉ: "Em sai rồi, Hoắc Minh, em xin lỗi. Lần sau không dám nữa."

Khóe miệng Hoắc Minh nhếch lên nụ cười tà/n nh/ẫn: "Muộn rồi, Kỳ Mạch. Hôm nay anh không trị dứt cái tật suy diễn của em thì anh đổi họ!"

Hắn đứng phắt dậy, đ/è tôi xuống giường. Nhìn ngọn lửa gi/ận dữ cuộn trào trong đáy mắt hắn, tôi biết hôm nay khó thoát khỏi cửa ải này.

Hoảng lo/ạn, tôi buột miệng: "Anh cũng hiểu lầm em ngoại tình mà! Anh cũng suy diễn bừa đấy thôi!"

Hoắc Minh nắm ch/ặt cằm tôi bắt ngửa mặt lên, cười lạnh: "Anh không nên nghi ngờ sao? Đi quay phim một tháng về thì nhà tan cửa nát. Hôm qua sinh nhật anh, quà em tặng là tin nhắn chia tay. Em muốn anh nghĩ gì?"

Hắn cúi xuống, ánh mắt băng giá: "Nói tiếp đi!"

Tôi im bặt. Nói thêm nữa, hậu quả chỉ tồi tệ hơn.

( 🔥 : Não bổ quá cũng khổ :)) )

 

8.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nửa người dưới của tôi hoàn toàn tê cứng, mất hết cảm giác.

"Tỉnh rồi hả?"

Giọng Hoắc Minh vang lên từ phía trên đầu, hắn đang cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó.

Tôi hỏi hắn:

"Anh không cần về đoàn phim sao?"

Đã hơn một giờ chiều, đáng lẽ giờ này Hoắc Minh phải đang trên đường ra sân bay.

Hắn bình thản đáp: "Vừa xin nghỉ vài ngày với đạo diễn rồi."

Tôi khẽ co người, những ký ức k/inh h/oàng đêm qua ùa về, lí nhí hỏi:

"Nghỉ lâu thế để làm gì?"

Hắn liếc nhìn tôi: "Đi đăng ký kết hôn."

Vừa ngủ dậy, đầu óc tôi trống rỗng:

"Với... với ai?"

Hoắc Minh phì cười, ngón cái xoa xoa môi tôi đang sưng đỏ, giọng đầy u ám:

"Vẫn chưa thấm à?"

Tôi nuốt khan:

"Em nhớ rồi..."

Ngập ngừng giây lát, tôi lại hỏi:

"Chúng ta đâu... đâu có nói chuyện kết hôn? Không phải đã hứa yêu nhau cả đời sao?"

Câu này chính tôi là người khởi xướng.

Năm năm trước, khi Hoắc Minh tỏ tình, tôi tưởng hắn chỉ vì hiệu ứng cầu tre mà thích tôi, nhưng vẫn đê tiện nhận lời.

Tôi quá thích hắn rồi.

Tôi biết nếu bỏ lỡ cơ hội đó, cả đời này sẽ không còn tư cách yêu Hoắc Minh.

Dù trái đạo đức, tôi vẫn đồng ý.

Tôi cũng hiểu Hoắc Minh sẽ tỉnh táo lại, nên vào ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, khi hắn cầu hôn, tôi đã lạnh lùng từ chối:

"Hoắc Minh, hôn nhân phức tạp lắm. Chúng ta cứ yêu nhau trọn đời được không?"

Từ ngày bên nhau, tôi luôn cảm giác Hoắc Minh sẽ bừng tỉnh vào một ngày nào đó, nên không dám kết hôn.

Dù luật pháp không công nhận hôn nhân đồng giới, nhưng gia tộc họ Hồ quá lớn, tin ly hôn sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Giới thượng lưu dù tình cảm rạn nứt vẫn duy trì cuộc hôn nhân bề ngoài.

Tôi từng nói, Hoắc Minh là người trách nhiệm. Hắn sẽ không để người mình yêu sống trong bóng tối.

9.

Vì thế, nếu tôi kết hôn với anh ấy, sau này khi Hoắc Minh gặp được người mình thực sự yêu thích, không chỉ phải vất vả đối phó với sự gây khó dễ của các bậc trưởng bối trong gia tộc Hoắc, mà còn chỉ có thể dành cho người ấy một hôn lễ tái hôn.

Hơn nữa, người yêu hiện tại của anh ấy và tôi sẽ thường xuyên bị cư dân mạng đem ra so sánh.

Nhưng nếu chỉ dừng lại ở mức độ hẹn hò, việc yêu đôi chia tay vốn rất bình thường.

Không như hôn nhân, một khi tan vỡ người ta sẽ nghĩ ngay đến ngoại tình, tiểu tam hay bạo hành gia đình.

Khi chia tay, phản ứng đầu tiên nên là cảm tình không hòa hợp, hoặc đôi bên không hợp tính cách.

Đó là lối thoát tôi đã chuẩn bị sẵn cho Hoắc Minh khi còn bị tình yêu che mờ lý trí.

Nhưng Hoắc Minh không nghĩ như vậy.

Anh ấy biến sắc mặt:

"Sao, không muốn kết hôn với anh à?

"Kỳ Mạch, anh có điểm nào không tốt? Em kh/inh thường anh đến mức kết hôn cũng như cởi trói cho em sao?

"Hay là em sợ sau này muốn kết hôn sinh con, cần giữ lại đường lui cho bản thân?"

Tôi không biết phải nói thế nào, sợ rằng một khi nói ra, Hoắc Minh sẽ tỉnh táo nhận ra anh ta thực chất không thích tôi.

Dù đã bên nhau năm năm, tôi vẫn không đủ dũng khí để nghĩ rằng Hoắc Minh thích tôi vì chính bản thân tôi, chứ không phải do hiệu ứng cầu treo.

Đây cũng là lý do khi nghe Hoắc Minh nói thích trẻ con, tôi đã trực tiếp đề nghị chia tay.

Tôi không dám đối mặt với những tin tức tàn khốc đó.

Sự im lặng của tôi khiến Hoắc Minh vô cùng bất mãn, anh ấy cười nhạt hỏi:

"Em nhất quyết không kết hôn với anh phải không?"

Tôi nhìn vào ánh mắt sắc lẹm của Hoắc Minh, gượng gạo gật đầu một cái thật nhẹ.

Ánh mắt anh ta lạnh lùng hẳn, nở nụ cười châm chọc.

"Được, như ý em."

Nói xong, anh ta đứng dậy quay lưng về phía tôi mặc quần áo.

Tôi đờ đẫn tại chỗ không hiểu ý tứ của Hoắc Minh, cuối cùng khi anh ta nắm lấy tay nắm cửa, tôi không nhịn được hỏi:

"Lúc nãy... ý anh là gì vậy?"

Hoắc Minh không quay đầu, giọng băng giá:

"Chính là ý em đang nghĩ."

Tôi và Hoắc Minh đã chia tay.

10.

Tôi không xóa Wechat của anh ấy, cũng không chặn số điện thoại, nhưng kể từ hôm đó, anh chẳng gửi cho tôi bất cứ tin nhắn nào.

Tôi lại trở về trạng thái cũ, chỉ có thể cập nhật tin tức về anh qua những bài báo giải trí.

Lục Nhiên nhìn thấy tôi tiều tụy, liền mách nước:

"Nếu thực sự không buông được thì cứ quay lại đeo đuổi anh ta đi, như ngày xưa cậu từng làm ấy, ngày ngày nấu cơm, quan tâm hết mực."

Lục Nhiên không biết rằng, tôi chưa từng chủ động theo đuổi Hoắc Minh. Những việc tôi làm không phải th/ủ đo/ạn cua trai.

Tôi chỉ lo lắng cho vết thương của anh, nên mới ngày ngày đến bệ/nh viện, nấu ăn theo tư vấn của chuyên gia dinh dưỡng để anh mau hồi phục.

Tôi chưa từng nghĩ dùng những điều này để lấy lòng anh. Nếu không phải vì Hoắc Minh thốt lên câu "thích cậu", có lẽ sau khi xuất viện, chúng tôi đã trở thành những người xa lạ, chỉ dừng lại ở mối qu/an h/ệ xã giao vài câu hỏi thăm.

Hoắc Minh nói tôi là người chủ động trêu ngươi, chắc anh cũng nghĩ vậy, tưởng rằng tôi chăm sóc chỉ để theo đuổi anh.

Anh không hiểu rằng, nếu không phải vì anh cho tôi tín hiệu được tiếp cận, như lần đầu gặp mặt đã thẳng thừng từ chối, tôi đã chẳng dám làm phiền.

Tin đồn tan vỡ giữa hai chúng tôi đứng top hot suốt mấy ngày, phía Hoắc Minh vẫn im hơi lặng tiếng.

Đúng lúc tôi phân vân có nên livestream giải thích với fan, Hoắc Minh đột nhiên đăng weibo:

【Chưa chia tay, đang gi/ận, chờ người dỗ.】

Tôi dán mắt vào chín chữ ấy đến khô cả mắt, r/un r/ẩy hỏi Lục Nhiên:

"Cậu nói xem, ý anh ấy có phải muốn tôi đi dỗ không?"

Lục Nhiên liếc màn hình rồi nhìn tôi, biểu cảm khó đỡ:

"Hai người... mới yêu à?"

Tôi cảm thấy bị xúc phạm.

Thu điện thoại lại, mở phần bình luận toàn những lời đùa cợt:

【Đại Ảnh Đế của chúng ta gi/ận ai thế? Không được thì để em dỗ cho!】

【Chị kia ơi, chị dỗ nổi không? Kỳ Mạch yêu Hoắc Minh, Ông xã Kỳ ơi mau qua dỗ chồng đi, trông ảnh sắp n/ổ phổi rồi!】

【Khóc thét, tưởng cặp đôi vàng của tôi cũng tan đàn x/ẻ nghé, may quá còn kịp!】

【Kỳ Mạch yêu Hoắc Minh, Ông xã Kỳ ơi, mau cởi đồ nằm ườn lên giường ảnh đi, gi/ận nữa thì nằm thêm vài lần, nhớ tắm rửa thơm tho nha!】

Đọc xong bình luận, tôi x/á/c nhận Hoắc Minh thật sự đang chờ mình dỗ dành. Tối hôm đó, tôi hộc tốc chạy đến trường quay phim anh đang đóng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play