Chương 4: Đúng là sinh nhiều thật đấy

Vừa nghe xong lời cô con gái út, sắc mặt Vương thị liền sầm xuống, giận dữ mắng:

“Diệp Nhi à Diệp Nhi, con đúng là hồ đồ quá rồi! Con không nghe chồng con nói sao? Mẹ chồng con bệnh nặng, nên nó mới đem tiền về đưa bà ấy đó!”

Vương thị bực đến mức lồng ngực phập phồng, tiếp tục nói:

“Nếu mà người đàn ông này đến mẹ ruột của mình bệnh cũng không ngó ngàng tới, con yên tâm để nó làm người sao? Đều tại ta với cha con chiều con quá mức vì con là con út, nên mới để con ra thế này!”

Liễu thị mím môi, oán giận đáp lại:

“Nương, mẹ chồng con là người thế nào, chẳng lẽ nương không biết sao? Mấy hôm trước vợ chồng con về thăm, bà ấy vẫn khỏe mạnh, nói cười rổn rảng, nào có vẻ gì là bệnh nặng? Con thấy bà ta tiếc tiền thì có, cố tình gọi Hữu Phúc đem tiền về đưa bà ấy thôi!”

Nghe vậy, Vương thị cũng thoáng sững người. Nghĩ đến cái tính toán chi li của thông gia, bà cũng cảm thấy lời con gái nói không sai.

“Nhưng mà con à, tiền vốn là của bà ấy, bà ấy có đòi lại cũng chẳng phải sai. Nếu con tỏ ra bất mãn, để người ta dị nghị, thì danh tiếng của Bằng Nhi cũng bị ảnh hưởng đó. Bây giờ nó còn nhỏ, đã định cho nó đi học hành, tiếng xấu truyền ra sẽ không hay đâu.”

Vương thị thở dài, khuyên nhủ con gái.

Liễu thị thì vẫn chưa cam lòng, cắn môi, thấp giọng lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ cứ để như vậy sao?”

“Bằng Nhi mới bốn tuổi, chưa cần vội đưa vào tư thục. Giờ việc quan trọng là con phải mau về thôn xem mẹ chồng con ra sao. Nếu thật sự bà ấy bệnh, làm dâu cả, con cũng nên ở cạnh chăm sóc. Còn nếu bà ấy chỉ giả vờ để gọi Hữu Phúc về đưa tiền, con nghĩ xem, Hữu Phúc có thể không tức giận à? Con mà cứ nói qua nói lại, đến lúc chuyện vỡ lở, chẳng phải mọi tội đều đổ lên đầu con sao?

Nếu thật sự không có chuyện gì, thì con cũng xem như xuống nước một chút, đâu thiệt thòi gì. Ai bảo cha mẹ nuôi con ngây thơ quá mức, có vài chuyện, ít ra ngoài mặt cũng nên giữ lễ nghĩa.”

Vương thị nói xong thì lại thở dài một tiếng, vừa lắc đầu vừa nhìn con gái.

Liễu thị ngẫm nghĩ lời mẹ nói, quả thật rất có lý. Cô lập tức lau nước mắt, đứng bật dậy:

“Nương, vậy con đi ngay bây giờ!”

“Được, để anh con chuẩn bị xe lừa đưa con đi. Nếu nhanh, có khi còn đuổi kịp Hữu Phúc.”

Dĩ nhiên, đó là trong trường hợp Ninh Hữu Phúc đi bộ. Chứ nếu gọi xe ngựa rồi thì chắc gì còn đuổi kịp nữa.

Quả nhiên, Ninh Hữu Phúc đã gọi xe từ trước, đánh xe phi nước đại về thôn. Có điều anh ta cũng thắc mắc sao đi suốt đoạn đường mà chẳng gặp được Tam đệ đâu cả?

Thì ra, Ninh lão tam sợ đụng phải đại ca nên đã đi đường tắt, cắm đầu chạy về trước, chạy đến mức rơm dưới giày cũng bay mất một chiếc.

“Nương… nương, con nói với đại ca theo đúng lời dặn của người rồi đó! Chắc giờ đại ca sắp về tới rồi!”

Ninh Bồng Bồng lúc này đang ngồi trong phòng, mặt nặng như chì, cắn móng tay suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Đang lúc rối bời thì nghe tiếng lão tam kêu từ xa vọng lại.

Nghe xong, Ninh Bồng Bồng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra thằng con cả tuy keo kiệt thật, nhưng với mẹ ruột cũng không phải không có chút tình cảm.

“Làm ầm cái gì? Về thì về, ăn cơm trước đã!”

Ninh Bồng Bồng từ trong phòng bước ra, trừng mắt lườm Ninh lão tam một cái, sau đó đảo mắt nhìn sang phòng bếp, nơi nhị tẩu và tam tẩu đang bận rộn.

Tam tẩu đang vểnh tai nghe ngóng động tĩnh thì bị bắt gặp liền rụt cổ lại. Còn nhị tẩu thì vẫn vẻ mặt rầu rĩ, bê đồ ăn lên bàn.

Chính lúc ấy, Ninh Bồng Bồng mới có thời gian nhìn rõ cả nhà mình. Phía sau nhị ca là một đám trẻ con, toàn là con gái. Còn tam tẩu thì đang gọi tam ca vào nhà, tay ôm một đứa con trai, còn tam ca thì mỗi tay bế một đứa—một trai một gái.

Nhìn cảnh đó, Ninh Bồng Bồng lại liếc nhìn cái bụng lùm lùm của tam tẩu, tròn mắt thầm nghĩ: Trong bụng còn đứa nữa à? Cả nhà này… sinh nhiều thật đấy!

Cô đưa tay sờ mặt mình. Chắc lão thái thái cũng vì sinh nhiều quá mà mặt mới đầy nếp nhăn thế này.

Bọn nhỏ thấy bà nội không lên tiếng, cũng không dám làm ồn, tất cả im lặng như tờ.

“Lão tứ với tiểu ngũ đâu?”

Ninh Bồng Bồng nhíu mày, đưa mắt nhìn quanh, hỏi bằng giọng đầy cáu kỉnh.

“Nương, người quên rồi sao? Lão tứ đi giúp việc nhà Triệu rồi. Tiểu ngũ chắc đói quá nên chạy đi kiếm gì ăn, chắc cũng sắp về rồi.”

Uông thị vừa nói xong, liền nghe giọng Ninh Hữu Hỉ ríu rít từ ngoài sân vọng vào:

“Đại ca, sao huynh về rồi?”

Ninh Hữu Phúc bước nhanh vào sân, vừa thấy mẫu thân vẫn khỏe mạnh đứng dưới mái hiên thì ngỡ ngàng.

“Nương… Sao người vẫn khỏe mạnh thế này? Không phải lão tam nhắn là người bệnh nặng, bảo con mang tiền về gấp cứu mạng sao? Chuyện này rốt cuộc là sao đây?”

Giọng anh mang theo chút giận dữ. Ban đầu tưởng mẹ bệnh nặng, anh còn cãi nhau với vợ một trận, vậy mà giờ thấy mẹ hoàn toàn không sao, thử hỏi sao anh không tức?

Nghĩ đến lời lão tam nói trước đó, anh không nhịn được mà lườm em trai một cái. Ninh lão tam hoảng hồn, vội vàng trốn ra sau lưng con gái.

Ninh Bồng Bồng thấy thế, chỉ lắc đầu cười nhạt. Rõ ràng lão tam không dám kể toàn bộ câu chuyện, nếu không giờ này chắc Ninh Hữu Phúc đã động tay động chân rồi.

“Thôi được rồi, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói.”

Khi cả nhà ngồi xuống mâm cơm, Ninh Bồng Bồng mới phát hiện mình đã nghĩ hơi nhiều. Bàn cơm thì nhỏ, ngoài ba người con trai, chỉ có tiểu ngũ Ninh Hữu Hỉ là con gái, vẻ mặt vui vẻ, dù khóe mắt vẫn có chút u uất.

Trong ba đứa con, ngoài Ninh Hữu Phúc thì Ninh Bồng Bồng thương nhất là cô con gái út, người giống bà đến năm phần.

“Nương, con muốn ăn thịt!”

Ninh Hữu Hỉ nhìn lên bàn, chỉ thấy có một bát cải trắng luộc đến không còn nước, một đĩa dưa muối, một rổ bánh màn thầu làm từ ngũ cốc, với một nồi cháo loãng gần như nước lã.

Cô nghĩ đến Đại Nha bạn mình hôm nay khoe rằng hôm qua cha cô bé mang về một tảng thịt to tướng, cả nhà được ăn thỏa thích.

Còn bản thân cô, đã gần một năm trời không được ăn miếng thịt nào. Nghĩ đến đây, nước miếng suýt rơi xuống áo.

Không chỉ cô, mà cả đám trẻ ngồi trên ghế nhỏ bên dưới, cùng với Uông thị, Tiền thị đều cúi đầu, không dám ngẩng lên.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play