Lúc này là giờ Thìn khắc hai, trời quang mây tạnh, nắng vàng trải khắp. Thời tiết tốt đến không ngờ, như thể cả ông trời cũng muốn khiến cục diện lúng túng này kéo dài thêm chút nữa vậy.
Tiêu Dung nào hay biết Khuất Vân Diệt cùng chư tướng đã gặp phải tình huống gì, lúc này y vẫn còn chăm chú xem phong thư vừa được đưa tới tay từ sáng sớm hôm nay.
Ngay khi cầm thư lên, Tiêu Dung đã cảm thấy khác lạ. Thư nặng tay hơn mọi khi, độ dày cũng rõ ràng vượt trội. Thần sắc Tiêu Dung chợt trầm xuống, đứng ngay tại cửa xé thư ra xem, động tác gọn gàng nhanh gọn như chém tre lật lá. Nhưng chỉ vừa đọc đến câu mở đầu “A Dung thấy thư như thấy người”, toàn thân Tiêu Dung liền chấn động.
Nói công bằng, so với gọi Dung nhi, thì A Dung vẫn còn là lối xưng hô nghiêm túc. Dẫu người xa lạ gọi như vậy, cũng không đến mức khiến Tiêu Dung để tâm quá nhiều. Thế nhưng không hiểu vì cớ gì, chỉ cần là do Khuất Vân Diệt viết ra, Tiêu Dung liền cảm thấy khó xử tột cùng, ngón chân cứ muốn bấu chặt xuống đất, suýt nữa thì ngay giữa thư phòng đào ra một cái hố mà chui xuống.
Gắng gượng vượt qua cơn khó chịu mạnh mẽ, Tiêu Dung tiếp tục đọc xuống dưới. Song còn chưa kịp xem được mấy hàng, thì sau lưng đã vang lên một giọng nói chua lè chua lét: “Chà chà ~ A Dung thấy thư như thấy người à ~”
Tiêu Dung: “…”
Cho dù không nhận ra Tống Thước, thì cũng chẳng thể không nhận ra cái giọng điệu lúc nào cũng kéo sóng lượn lờ của hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT